Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 376 - Chương 376.

Chương 376. - Chương 376. -

Khả Nhi mở nước nóng, vừa cẩn thận tắm cho tôi, vừa lau nước mắt.

Tôi nằm ở trong bồn, chỉ cảm thất đầu mình rất nặng, buồn ngủ không tả nổi.

Đang tắm thì điện thoại của Khả Nhi reo lên.

Cô ấy tiện tay kéo lấy khăn bông lau nước mắt, rồi cầm điện thoại lên xem, rồi nhìn tôi: “Là chị Tiểu Quân...”

“Không cần nghe...” Tôi yếu ớt nói: “Tắt đi..”

Cô ấy ngây người: “Nhưng mà...”

“Tắt đi...” Tôi vẫn nói câu đó.

Cô ấy do dự một lúc rồi tắt điện thoại đi, tiếp đó để điện thoại sang một bên, tiếp tục tắm cho tôi.

Tôi mở mắt thở dài một hơi, khẽ nắm chặt lấy tay cô ấy: “Xin lỗi, để cậu phải lo lắng rồi...”, “Cậu làm như vậy là sao?” Khả Nhi cố ngăn nước mắt, đau lòng nhìn tôi: “Đang yên đang lành, sao cậu lại đối xử với bản thân như vậy?”

“Vì An Vũ...” Tôi khẽ nói.

“An Vũ?” Cô ấy nhíu mày: “Ý là sao?”

“Em ấy có lòng tốt chủ động giúp tôi.” Tôi thở dài bất lực: “Nhưng làm như vậy sẽ phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất...”

“Điều cấm kỵ gì?” Cô ấy hỏi.

“Lúc một thầy phong thủy làm việc thì thầy phong thủy khác tuyệt đối không thể tự đưa ra chủ trương giúp đỡ. Nếu không sẽ sinh biến số...” Tôi nhắm mắt lại, hít vào thật sâu: “An Vũ không biết về điều cấm kỵ này. Còn tôi vì một mực cứu người, cũng quên mất điều cấm kỵ này...”

“Thế nên cậu mới làm mình bị thương?” Cô ấy đau lòng hỏi.

“Muốn phá giải điều cấm kỵ này thì chỉ có thể dùng pháp phá cấm huyết tế.” Tôi mở mắt nhìn cô ấy: “Tôi không sợ chết, nhưng tôi không thể liên lụy đến cậu...”

Khả Nhi cố ngăn dòng nước mắt, cô ấy đau lòng nắm chặt lấy tay tôi: “Thiếu gia...”

“Tại sao tôi lại bảo cậu tắt cuộc gọi của tiểu Quân đi, bây giờ cậu hiểu ra rồi chứ?” Tôi mỉm cười bình thản: “Cô ấy cảm nhận được tôi đã bị thương, gọi cho tôi nhưng tôi đã tắt máy rồi, thế nên mới gọi cho cậu. Nếu như cậu nghe thì cô ấy nhất định sẽ vô thức mà bói quẻ, giúp tôi ngắt đi trận pháp của quận thủy Kim Lăng. Nếu làm như vậy thì vết dao này của tôi coi như công cốc, phải không?”

“Vậy lần trước ở Vương thành Khiếu Vũ, tại sao lại có thể làm như vậy?”

“Lần trước là tôi chủ động bảo cô ấy phối hợp với tôi nên chúng không giống nhau.” Tôi nói: “Nói cách khác, nếu như tôi bảo cô ấy giúp thì sẽ không có chuyện; nhưng nếu như cô ấy chủ động bói quẻ rồi lại nói kết quả cho tôi, vậy thì rất dễ gây ra biến số. Tàn trận của quận thủy Kim Lăng rất hóc búa, mà sát thai kỳ lân đó lại vô cùng hung mãnh, chúng ta không thể để xảy ra biến số được.”

“Ừ.” Cô ấy ngấn nước mắt gật gật đầu.

Tôi nhìn trần nhà, cười bất lực: “Năm ngoái chú Cửu muốn trả thù cho chị tiểu Bạch. Nhưng đã bị tôi làm cho rối trí, khiến người ta lỡ mất đại sự. Lúc tôi đi gặp chú Cửu, chú ấy bảo An Vũ đi lấy cho tôi cốc cà phê, nhưng An Vũ lại rất khó chịu, thế là cô ấy đã rót cho tôi một cốc một mũi xuyên tim...không ngờ lại thành sự thực.”

Khả Nhi lau nước mắt, tiếp tục tắm cho tôi.

Tôi nhìn cô ấy: “Em ấy không cố ý đâu, đừng thù hận em ấy, được không?”

Cô ấy không nói gì, lặng lẽ gật gật đầu.

Tôi mỉm cười bình thản, xoa xoa đầu cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi một cái rồi tiếp tục tắm cho tôi.

Sau khi tắm xong, tinh thần tôi khoan khoái trở lại.

Cô đấy dìu tôi vào phòng ngủ, đắp chăn cho tôi, tiếp đó tắt đèn, cô ấy trèo lên giường rồi rúc vào trong chăn, ôm chặt lấy tôi.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Cô ấy đau lòng nói: “Về sau An Vũ còn dám tự ý chủ trương chạy qua đây như thế này thì tôi sẽ giết em ấy!”

Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, lặng lẽ ôm chặt lấy cô ấy.

Cô ấy hít thật sâu, lau nước măt: “Ngủ đi.”

Tôi đưa tay ra lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Không được khóc nữa.”

“Ừ!” Cô ấy gật gật đầu.

Bên ngoài trời mưa lay bay.

Tôi ôm Khả Nhi, nghe tiếng mưa rơi, đôi mắt dần dần nặng trĩu, rất nhanh sau đó đã chìm vào trong giấc.

Trời mưa cả một đêm.

Lúc trời sắp sáng, tôi tỉnh dậy thấy bên ngoài mưa lớn.

Tôi cúi đầu nhìn Khả Nhi đang trong lòng mình, cô ấy ngủ rất say, bởi cô ấy khóc suốt cả đêm qua, thế nên tôi nghe thấy tiếng thở ngạt mũi của cô.

Tôi cẩn thận từng tí một đặt cô ấy sang một bên và ngồi dậy chuẩn bị đi ra phòng khách.

Cô ấy bừng tỉnh, vội chồm dậy: “Cậu đi đâu thế?”

“Tôi đi thử tị hỏa phù.” Tôi nói: “Cậu ngủ tiếp đi.”

Cô ấy thở phào rồi ngồi dậy xuống giường: “Tôi đi với cậu!”

Tôi nhìn cô ấy: “Sao vậy! Sợ tôi lại cho mình một nhát dao à?”

Cô ấy bị tôi nói trúng liền đỏ mặt: “Tôi...”

Tôi bật cười, rồi xoa xoa đầu cô: “Tôi không phải người cuồng ngược đãi bản thân...”

Cô ấy nhìn tôi thật sâu rồi sà đến ôm chặt lấy tôi: “Về sau cũng không được làm mình bị thương nữa, được không?”

“Được.” Tôi điềm tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment