Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 375 - Chương 375.

Chương 375. - Chương 375. -

Khả Nhi kinh hãi lấy tay ấn chặt lấy tay tôi, nước mắt lã chã lắc đầu: “Thiếu gia! Không được, đây là nhát dao xuyên tim, nhát dao xuyên tim đấy!”

Nhát dao xuyên tim không được rút ra, rút ra nhất định sẽ chết.

Nhưng đối với tôi mà nói, nhất định phải rút nó ra, không rút mới chết!

Nếu như thực sự có Ngọc cô nương ở đây thì nhát dao xuyên tim này không lấy được mạng tôi, nhưng sự cắn trả của phá cấm phù tiếp tục lan rộng thì tôi sẽ chết!

Tôi không còn sức để giải thích cho cô ấy, dùng lực muốn đẩy tay cô ấy ra.

“Không!” Khả Nhi vừa khóc vừa lắc đầu: “Thiếu gia! Không được đâu!” , “Tôi...không chết được đâu...” Tôi gắng sức nói: “Ngọc cô nương...ở...cậu...cậu mau giúp tôi...rút ra...nếu không...tôi...tôi chết chắc...”

Khả Nhi sững sờ, rồi lập tức bình tĩnh trở lại: “Ngọc cô nương...đúng! đúng! Cô ấy có thể trị thương cho cậu! Cô ấy có thể chữa trị cho cậu!”

“Cậu mau rút dao...” Tôi đau đớn vô cùng: “Mau rút...”

Khả Nhi giỏi dùng dao, từ trước đến nay cô ấy chưa từng bị run tay, nhưng lần này, tay cô ấy lại không chịu nghe lời.

Cô ấy run rẩy nắm chặt lấy dao, đau lòng nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi...tôi rút thật đây...” Tôi thở yếu ớt gật gật đầu.

Khả Nhi run rẩy nắm lấy con dao, quay mặt đi, nước mắt chứa chan.

Tôi bất lực, một tay nắm chặt lấy tay cô ấy, rút mạnh con dao ra.

Phụt một tiếng, một dòng máu tương phun ra từ vết thương của tôi, bắn lên trên bức tường ban công.

Tiếp đó là dòng máu thứ hai, thứ ba...

Khả Nhi khóc nấc lên, cô ấy đau đớn ôm chặt lấy tôi, nước mắt tuôn ra như suối.

Tôi đã phạm phải điều cấm kỵ, nếu như không muốn bị biến số, không làm liên lụy đến Khả Nhi thì chỉ có cách duy nhất. Đó là pháp tế máu cắn trả lại mình, khiến cho biến số này bị phá đi từ trước.

Nói cách khác, đây chính là dùng máu của mình để đánh đổi, cố ý tạo ra một biến số.

Đây là một loại thuật cấm, tính nguy hiểm cực lớn, nhưng vì Khả Nhi mà tôi không nghĩ nhiều.

Sau khi rút dao ra, sự cắn trả lập tức yếu dần đi.

Sự đau đớn trên người tôi lập tức đỡ hẳn, nhưng cảm giác nóng bỏng lại càng mạnh.

Tôi nằm trong lòng Khả Nhi, trong miệng không ngừng phun máu ra ngoài, mơ hồ nhìn trần nhà, yếu ớt nhắm mắt lại.

“Ngọc cô nương! Cô mau đến đi! Mau đến đi mà!” Khả Nhi vừa khóc vừa gào: “Thiếu gia sắp không xong rồi! Cô mau ra đây đi! Mau ra đây đi...”

“Tôi cầu xin cô...cầu xin cô...”

“Thiếu gia! Cậu phải cầm cự, Ngọc cô nương, rốt cuộc cô ở đâu?”

Cô ấy gào rát cả cổ, khóc không thành tiếng, cả thân người như sắp sụp đổ.

Lúc này một luồng bạch quang từ trong tim tôi hiển hiện ra, tiếp đó nhanh chóng bao trùm lấy cả người tôi.

Khả Nhi sững sờ, cô ấy vội hỏi: “Ngọc cô nương, là cô sao?”

Ngọc cô nương không đáp lại.

Nhưng vết thương của tôi nhanh chóng lành lại.

Khả Nhi nhìn thấy rồi, khuôn mặt tèm lem nước mắt, nước mũi nở nụ cười: “Là cô! Là cô! Thiếu gia! Ngọc cô nương đến rồi! Ngọc cô nương cô ấy đến rồi!”

Cô ấy vừa cười vừa khóc, nước mắt chảy ra như suối.

Ý thức của tôi trở nên mơ hồ. Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận được cơ thể tôi được một trận mát rượi. Phá cấm phù và sự cắn trả của tế máu đã dần dần biến mất, bạch quang mềm mại tiến vào trong mạch chính của tôi, nhanh chóng khôi phục lại kinh lạc cả tôi với tốc độ nhanh chóng mặt. Sự đau đớn đã biến mất, cảm giác nóng bỏng đã yếu dần đi, nó biến thành sát khí màu đen và từ từ rút khỏi lục phủ ngũ tạng của tôi, tập trung đến trung đan điền và bị bạch quang khống chế.

Tôi chỉ cảm thấy một trận huyết khí hừng hực trỗi dậy, ọc một tiếng tôi nôn ra một cục máu đen, rồi bắt đầu thở hổn hển.

“Thiếu gia, cậu thế nào rồi?” Khả Nhi vội hỏi tôi.

Tôi thở dốc một lúc rồi cúi đầu nhìn vị trí tim mình, vết máu vẫn còn nhưng lớp da ở vết thương đã hồi phục như lúc ban đầu. Luồng bạch quang nhàn nhạt đó thấy tôi tỉnh lại liền ẩn vào trong mặt dây chuyền ngọc trước ngực tôi, biến mất không còn thấy gì nữa.

“Cậu nói đi chứ!” Khả Nhi nước mắt giàn giụa: “Thiếu gia! Cậu đừng dọa tôi! Cậu nói đi mà!”

“Không sao rồi...” Tôi yếu ớt dựa vào lòng cô ấy, thở dài: “Tôi sống lại rồi...”

Khả Nhi đau lòng ôm chặt lấy rồi, kìm không được mà bật khóc.

“Nha đầu ngốc, tôi đã không sao rồi, cậu còn khóc gì vậy?” Tôi mỉm cười bất lực, cố gắng ngồi dậy, quay đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy nước mắt chứa chan, khóc sưng cả mắt.

“Tôi phải đi tắm đây.” Tôi yếu ớt nói: “Trên người tôi không còn sức lực nào nữa, cậu giúp tôi tắm đi...”

“Ừ!” Cô ấy cố ngăn dòng nước mắt, đặt cánh tay tôi lên vai của cô ấy, đỡ tôi đứng dậy.

Tôi vịn vào cô ấy đi vào trong phòng tắm, cởi quần áo ra rồi nằm vào trong bồn tắm.

Lúc này chẳng còn bận tâm đến đỏ mặt nữa.

Bình Luận (0)
Comment