Nói đến đây, trong lòng tôi có linh cảm, đúng vậy, người có cực hạn, con dao đó...
Tôi vội đặt cốc trà xuống: “Đưa con dao cho tôi!”
Khả Nhi sững người: “Cậu muốn làm gì?”
“Ai ya, tôi sẽ không ngược đãi bản thân đâu, đưa đây nào!” Tôi giục cô ấy.
“Ừ, được!” Cô ấy rút hai con dao ở eo ra rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm con dao tôi đã dùng, quan sát kỹ rồi bật cười.
“Sao vậy?” Khả Nhi khó hiểu: “Cậu cười gì thế? Con dao ấy bị sao vậy?”
Tôi hiểu ra liền bật cười, mỉm cười với cô ấy: “Sau khi quay về Thượng Kinh, cậu nên cảm ơn An Vũ.”
“Cảm ơn em ấy? Tại sao chứ?” Cô ấy không hiểu.
“Tối hôm qua tôi đã làm phá cấm phù lên trên con dao này, dùng nó phá cấm huyết tế.” Tôi nhìn mũi dao: “Nó đã nhuốm máu của tôi, vô tình đã được được tu luyện rồi...”
Mắt Khả Nhi bừng sáng: “Ý của cậu là...”
Tôi đứng dậy: “Nào, chúng ta tiếp thêm sức mạnh cho nó!”
...
Vạn vật thế gian đều có thể tu luyện.
Còn tế máu là cách tu luyện vật nhanh nhất và có hiệu quả cao nhất.
Ví dụ con dao này của Khả Nhi, lúc tôi dùng nó phá cấm huyết tế, đã vô thức tế máu cho nó. Thế nên bây giờ nó có thể chịu được sức mạnh lớn hơn.
Chúng tôi đi đến ban công, đầu tiên bày ngũ lôi liệt hỏa trận, tiếp đó làm dẫn linh phù, một tụ sát phù, một hóa linh phù, rồi lần lượt cho chúng vào trong trận pháp.
Phù một tiếng, khí trường của trận pháp bỗng phóng to ra, khí hỏa diệm biến thành màu lam cháy hừng hực.Tôi quay người đón lấy con dao đã được tế máu trong tay Khả Nhi rồi ném nó vào trong trận pháp, tiếp đó cầm con dao còn lại, tay phải nắm chặt mũi dao rồi rút mạnh ra.
“Thiếu gia!” Khả Nhi kinh hãi, vội kéo chặt tay tôi: “Cậu làm gì vậy?”
“Không sao.” Tôi bật cười, rồi ném còn dao vào trong trận pháp.
Hỏa diệm bỗng biến thành màu đỏ như máu.
Khóe mắt Khả Nhi đỏ hoe, cô ấy đau lòng nhìn tôi: “Tại sao phải làm như vậy? Một con dao của tôi là đủ rồi! Cậu đã nói là sẽ không làm bản thân bị thương nữa mà!”
“Cậu lúc nào cũng dùng hai dao.” Tôi nói: “Hai cái dao này một mạnh một yếu thì dùng không thuận tay.”
“Tôi thà không dùng thuận thay cũng không muốn cậu bị đau!” Cô ấy kích động nói.
Tôi bật cười, nhìn tay của mình, thấy vết thương đã bắt đầu lành lại.
“Cậu nhìn đi, đây không phải đã lành rồi sao?” Tôi nói với cô ấy: “Có chảy chút máu thôi hà, đợi đến buổi tối thì chúng ta an toàn hơn rồi, không phải sao?”
Cô ấy nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: “Không cho phép cậu làm như thế nữa...”
Tôi khẽ cười: “Được, sau này không làm thế này nữa...”
Cô ấy lau nước mắt rồi kéo chặt lấy tay tôi: “Vừa nãy cậu có đau không?”, “Bây giờ không đau nữa rồi.” Tôi nói: “Thực ra khôg có gì cả, đàn ông mà, có chảy tí máu thì cũng chẳng sao! Mặc dù máu của tôi không quý giá như máu của kỳ lân nhưng có thể giúp dao của cậu lột xác nâng tầm.”
Tôi khẽ lau nước mắt cho cô ấy: “Được rồi, không được khóc nữa.”
“Tôi đáng để cậu làm như vậy hả?” Cô ấy ngấn nước mắt hỏi tôi.
“Đáng!” Tôi nhìn cô ấy.
Cô ấy kìm nén dòng nước mắt, ôm chặt lấy tôi: “Thiếu gia, tôi yêu cậu!”
“Tôi cũng yêu cậu.” Tôi ôm chặt cô ấy.
Cô ấy vừa khóc vừa mỉm cười hạnh phúc.
Khả Nhi là bảo bối của tôi, tôi nguyện vì cô ấy mà làm bất cứ điều gì, không hề oán hận.
Lúc trưa, nữ trợ lý của Tưởng Nhu mang quần áo mới cho tôi và Khả Nhi.
Chúng tôi không thử quần áo, Khả Nhi ném cái túi lên trên sô pha, tiếp dục cùng tôi quan sát trận pháp.
Ngũ lôi liệt hỏa phù mạnh mẽ vận chuyển hai mươi tư canh giờ. Đến chiều tà khí hỏa diệm màu đỏ như máu cuối cùng cũng biến thành màu lam huyền ảo, tiếp đó bị trấn động mạnh, phát ra tiếng nổ lớn vô cùng.
Đùng một tiếng, hai chúng tôi vội đứng dậy, chạy đến ban công.
Hai con dao vẫn nằm yên trên thảm, thân dao tỏa ra ánh sáng lạnh màu lam nhạt huyền ảo, nhưng không còn thấy sát khí ở bên trên nữa.
“Trận pháp đâu rồi?” Khả Nhi thấy khó hiểu.
“Bị dao của cậu phá rồi.” Tôi nói.
“Bị dao của tôi phá rồi?” Khả Nhi sững sờ, cúi người nhặt dao lên rồi quan sát: “Cũng không thấy sát khí ở bên trên nữa...”
“Tôi cho dẫn linh phù, tụ sát phù và hóa linh phù vào trong ngũ lôi liệt hỏa trận.” Tôi nói: “Ba lá bùa này kết hợp tế máu , sau khi tu luyện, hai con dao biến thành phệ linh đao.”
“Phệ linh đao?” Mắt Khả Nhi sáng bừng: “Cậu nói là chúng nó có thể nuốt chửng linh thể?”
“Chúng có thể giết và làm các loại linh thể bị thương, hút sát khí của linh thể, tăng thêm sức mạnh cho bản thân.” Tôi đón lấy con dao từ tay cô ấy, rồi quan sát, hiểu ra liền mỉm cười: “Sau khi chúng tu luyện xong thì bắt đầu hút sát khí của ngũ lôi liệt hỏa trận. Sát khí bị hút hết sạch, trận pháp tự nhiên cũng bị phá bỏ.”
Tôi trả hai con dao cho cô ấy: “Về sau, cậu cũng có thể phá trận rồi.”
“Ừ!” Cô ấy vui mừng nhìn con dao trong tay, càng thấy thích thú không nỡ rời.