Lúc này, Tưởng Nhu gọi điện tới: “Thiếu gia, bên này tôi đã chuẩn bị xong rồi! Có điều là tình hình có gì chút kỳ lạ...”
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Cửa công viên quận thủy xuất hiện một đám ánh sáng màu đỏ, nó đang di chuyển quanh chiếc xe đó.” Chị ấy nói.
“Chị ở đó đợi chúng tôi, bảo người khác mau tránh ra đi.” Tôi nói: “Chúng tôi đến đó ngay đây.”
“Được!’ Chị ấy nói: “Tôi ở trung tâm bảo an đợi cậu!”
“Ừ!” Tôi tắt điện thoại.
“Sao vậy?” Khả Nhi hỏi.
“Sát thai kỳ lân nhằm vào chiếc xe ở cửa cổng công viên quận thủy.” Tôi nói: “Có lẽ nó cũng phát hiện được mấy cái xe khác rồi, chúng ta phải mau chóng đến đó thôi, lỡ như nó phá hủy mấy quả cầu pha lê đó thì rắc rối đấy!”
“Được!” Khả Nhi gật gật đầu.
Chúng tôi thay quần áo mới rồi mở cửa xuống lầu, rời khỏi khách sạn và đi về phía quận thủy Kim Lăng.
Trên đường, Khả Nhi lái xe như bay, vốn đi đường mất nửa tiếng nhưng bây giờ chỉ mất hơn chục phút đã đến nơi rồi.
Đến quận thủy Kim Lăng, chúng tôi dừng xe rồi đi vào trung tâm bảo an.
Trong đại sảnh của trung tâm bảo an, Tưởng Nhu đang nhìn camera, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi chị ấy quay người lại nhìn rồi vội vàng đi đến: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư!”
“Nó có làm gì không?” Tôi hỏi.
“Không có.” Tưởng Nhu nói: “Có điều nó đã tìm được tất cả các xe rồi.”
Chị ấy dẫn chúng tôi đến trước màn hình theo dõi rồi chỉ vào một máy camera: “Cậu nhìn đi, đây là cửa cổng công viên quận thủy, vừa nãy nó đã quay lại.”
“Ngoài việc đi quanh xe thì nó còn làm gì nữa?” Tôi hỏi.
“Không làm gì nữa.” Tưởng Nhu nói.
“Nó trông chừng cái xe, chúng tôi không thể bắt đầu được.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Phải dụ nó ra.”
“Tôi đi dụ nó!” Khả Nhi nói.
Tôi trầm tư giây lát rồi nhìn Tưởng Nhu: “Chị Tưởng Nhu, chị đi dụ nó đi.”
Tưởng Nhu sững người: “Hả? Tôi?”
“Đúng, mệnh chị rất quý, nó không làm hại được chị đâu.” Tôi vỗ vai chị ấy: “Quyết định như vậy nhé!”
Tưởng Nhu căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, gật gật đầu: “Ừ, được! Tôi đi!”
“Bản đồ quy hoạch ở đâu?” Tôi hỏi chị.
“Ừm, ở trên bàn chỗ kia!” Chị nói.
Chúng tôi quay người đi đến trước cái bàn, tôi cầm chiếc bút lên rồi cẩn thận quan sát phương hướng của bản đồ quy hoạch, dùng bút vẽ ba đường ở trên bản đồ.
“Chút nữa tôi sẽ làm bùa trên người chị.” Tôi nói với Tưởng Nhu: “Sau đó chị lái xe đi vào, hoạt động ở bên ngoài phạm vi đường vẽ. Bên trong ba đường vẽ là phạm vi đại khái của tàn trận. Sát thai kỳ lân sẽ đuổi theo xe của chị, sẽ phun lửa về phía chị, nhưng nó không ra ngoài được. Chị chỉ cần đảm bảo cách hơn năm mươi mét thì sẽ không xảy ra chuyện.”
Tưởng Nhu quan sát kỹ phạm vi được vẽ trên bản đồ, rồi gật gật đầu: “Được!”
“Đừng hoảng loạn, chị chỉ cần dụ nó ra là được rồi.” Khả Nhi an ủi chị: “Còn chuyện khác thì để chúng tôi làm.”
“Ừ!” Tưởng Nhu nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi có thể làm, bắt đầu đi!”
Tôi dứt một sợi tóc trên đầu Khả Nhi rồi đặt vào trong túi áo trên của Tưởng Nhu, tiếp đó bấm chỉ quyết làm một thế thân phù trên người chị ấy.
Tưởng Nhu xấu hổ, mặt đỏ lựng.
Làm xong thế thân phù, tôi xoay người chị, ở phía sau lưng chị tôi làm một hộ thân phù, một tị sát phù rồi ấn vào vai chị ấy.
Chị ấy rên ư ử, người rung nhẹ, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra.
Khả Nhi vội đỡ chị ấy.
Tôi cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi cắt rách ngón tay giữa của tay phải, lấy máu bôi lên trên cổ áo, tiếp đó bấm chỉ quyết biến chiếc cáo thành thế phân phù của mình, sau đó khoác lên người chị.
“Chị mặc áo này, mang theo tóc của Khả Nhi, sát thai kỳ lân sẽ nghĩ chị là hai người chúng tôi.” Tôi ấn vào vai chị ấy, rồi nhìn chị: “Cố gắng kiên trì một chút, khi nào nhìn thấy trên trời xuất hiện năm lốc xoáy thì chị nhanh chóng quay về khu vực thành phố, mở một cuộc họp báo, thông báo bắt đầu từ đêm nay khu vực gần khu dự án quận thủy Kim Lăng sẽ có mưa liên tiếp mười một ngày, bảo các cơ quan có liên quan làm tốt công tác chuẩn bị phòng chống lũ lụt.”
Chị ấy sững sờ: “Mưa to liên tiếp mười một ngày? Thiếu gia, chuyện này...”
“Đừng hỏi nhiều như thế, cứ làm như tôi nói.” Tôi nói: “Chị nhớ là khoảng mười một giờ trưa mai, ở đây mưa sẽ nhỏ hơn chút kéo dài khoảng nửa tiếng. Đến lúc đó thì chị đi xe đến đón chúng tôi. Phải nhớ là mười một giờ đó, nhất định không được đến sớm hơn!”
Chị ấy gật gật đầu: “Ừ! Tôi nhớ rồi!”
Tôi thở phào: “Được rồi, chị đi đi!”
Chị hít một hơi thật sâu rồi quay người đi ra bên ngoài, đi được vài bước thì chị ấy lại quay lại.
“Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư.” Chị ấy lo lắng nhìn chúng tôi: “Nhất định hai người không được xảy ra chuyện đâu đấy! Hứa nhé?”
Hai người chúng tôi nhìn nhau rồi nhất tề gật đầu: “Hứa!”
Đôi mắt Tưởng Nhu ươn ướt, chị ấy lùi lại hai bước rồi cúi người với chúng tôi, tiếp đó quay người đi ra.