Sau khi Tưởng Nhu đi, tôi và Khả Nhi đứng trước màn hình lớn bắt đầu giám sát.
Rất nhanh sau đó, xe Tưởng Nhu đã xuất phát, chị ấy tránh khỏi khu vực đường vẽ, men theo quốc lộ đi về hướng công viên quận thủy.
Lúc này sát thai kỳ lân đã không còn ở công viên quận thủy nữa, nó di chuyển đến phía trong khu quy hoạch kỳ hai, xoay quanh chiếc xe ORV màu đen.
Bởi vì khu quy hoạch kỳ hai vẫn dừng ở giai đoạn vẽ bản kế hoạch chứ chưa thi công, thế nên bên đó thực sự là một bãi đất hoang. Mặc dù Tưởng Nhu để đi xe vào trong phạm vi giám sát, nhưng so với camera giám sát của công viên quận thủy thì cái này nhìn không được rõ.
Bởi vì khoảng cách quá xa.
Có điều Khả Nhi không hề bận tâm, mắt cô ấy tốt có thể nhìn được rất rõ.
Chúng tôi vừa quan sát hoạt động của sát thai kỳ lân, vừa để ý đến con đường bên đó của Tưởng Nhu. Không biết tự lúc nào, mấy phút trôi qua, dường như sát thai kỳ lân hoàn toàn không để ý đến Tưởng Nhu, nó vẫn lẳng vảng, xoay tròn giữa mấy cái xe.
Tôi lập tức gọi điện cho Tưởng Nhu: “Chị cánh hơi xa nó, đừng tắt điện thoại, đi vào khu đường vẽ đi, dụ nó một chút!”
“Được!” Tưởng Nhu nói.
Trong chỗ điều khiển quan sát, tôi thấy xe của Tưởng Nhu bỗng thay đổi tuyến đường, nó ở chỗ đừng giao nhau rồi rẽ vào khu đường vẽ, tăng tốc độ đi về phía trước.
Ở cửa cổng công viên quận thủy, sát thai kỳ lân lập tức hiện hình, một tiếng hét phẫn nộ vang lên, rồi hóa thành ánh sáng màu đỏ bay đi.
“Thiếu gia!” Khả Nhi kinh hãi.
“Nó đã phát hiện ra chị rồi! Mau đi ra khỏi khu đường vẽ!” Tôi dặn Tưởng Nhu: “Bình tĩnh! Đừng hốt hoảng!”, “Ừ!” Tưởng Nhu nói.
Tại nơi điều khiển quan sát, chúng tôi có thể nhìn được rất rõ, đám sánh sáng màu đỏ đuổi kịp chiếc xe của Tưởng Nhu, nó biến thành con kỳ lân toàn thân rực lửa ở trên không trung, nó há miệng phun ra một ngọn lửa lớn.
Chiếu xe của Tưởng Nhu di chuyển lạng tránh nhanh chóng và tránh được hỏa diệm một cách đẹp mắt, rồi điên cuồng lao về phía trước.
Kỳ lân rơi xuống đất, nó cũng điên cuồng đuổi theo phía sau chị, vừa chạy vừa phun lửa.
Trong một lúc mà bao nhiêu chuyện nguy hiểm nối tiếp đuôi nhau xảy ra.
Tâm trí Khả Nhi chấn động, cô ấy bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
“Tưởng Nhu, như thế này là đúng rồi, bình tĩnh nào.” Tôi cố gắng giữ giọng điệu của mình thật bình tĩnh: “Chị làm tốt lắm, đừng coi nó là kỳ lân, mẹ nó chứ, nó chỉ là đống lông vàng lớn biết phun lửa mà thôi! Bình tĩnh!”
“Ừ!” Tưởng Nhu vững tin hơn hẳn.
Với kỹ thuật lái xe của tứ tiểu thư Tưởng gia cùng với kỳ lân phun lửa đã diễn một màn kịch đuổi bắt lớn trên quốc lộ.
“Thiếu gia, chúng ta xuất phát thôi!” Khả Nhi nói.
“Đợi chút đã.” Tôi nói: “Đợi Tưởng Nhu trọc tức nó đã.”
Khả Nhi không nói gì, cô ấy lẳng lặng gật đầu.
Tôi tiếp tục quan sát màn đuổi bắt trên màn hình. Rất nhanh sau đó, Tưởng Nhu đã lái xe ra khỏi khu đường vẽ, con kỳ lân vội vàng dừng lại, nó phẫn nộ gào thét dữ tợn về phía chị.
“Đây mới có một ngày mà nó không chỉ hiện hình, lại còn có thể phun lửa ra liên tục nữa.” Khả Nhi nhìn tôi: “Tưởng Nhu không có tị hỏa phù, chúng ta mau đi thôi.”
Tôi suy nghĩ rồi dặn Tưởng Nhu: “Chị nhớ rõ được khu đường vẽ chưa?”, “Nhớ rõ rồi!” Tưởng Nhu nói lớn.
“Được, vậy chị đi một vòng xung quanh khu đường vẽ đi!” Tôi ra lệnh.
“Được!”
Khả Nhi lo lắng nuốt nước bọt.
Sát thai kỳ lân không xông ra được khu đường vẽ, nó chỉ có thể điên cuồng đuổi theo Tưởng Nhu cách đó không xa ở trong khu đó, vừa chạy vừa phun lửa.
Chỉ với một chút sức mà trong khu dự án xuất hiện hơn chục đám lửa lớn nhỏ.
May mà bây giờ đang mưa, thế nên những đám lửa đó hoàn toàn không lan rộng, rất nhanh sau đó đã bị dập tắt.
Không biết từ lúc nào hơn mười phút đã trôi qua.
Sát thai kỳ lân chạy mệt rồi, nó không đuổi nữa, nó quay người chạy về trung tâm thể dục, đi hút lấy sát khí.
“Thiếu gia, có thể bắt đầu rồi nhỉ?” Khả Nhi vội hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ rồi bảo Tưởng Nhu: “Đi vào trong khu đường vẽ!”
“Được!” Tưởng Nhu nói.
Khả Nhi sững lại: “Thiếu gia, đây...”
“Không thể để nó khỏe lại.” Tôi nhìn cô ấy: “Dày vò nó lúc nữa.”
Khả Nhi thở phào rồi gật gật đầu: “Ừ!”
Tưởng Nhu nhanh chóng đi vào khu đường vẽ, kỳ lân lại vẫn nộ gào thét xông ra khỏi hố hớn, trên người hừng hữ ngọn lửa, nó xông về phía Tưởng Nhu.
“Đi ra khỏi đó đi!” Tôi hét lên.
“Được!” Tưởng Nhu nói.
Chị lấy lại lạng tránh đẹp mắt và tránh được ngọi lửa mà kỳ lân phun ra, đi ra khỏi khu đường vẽ.
Màn đuổi bắt lại bắt đầu.
Tôi nhìn đồng hồ rồi bấm thời gian, hơn hai mươi phút, kỳ lân không trụ được nữa, nó lại quay về hố lớn.
“Tưởng Nhu, lại một lần nữa dụ nó ra đi!” Tôi ra lệnh.