Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 419 - Chương 419. Tàn Tích Miếu Cổ

Chương 419. Tàn Tích Miếu Cổ Chương 419. Tàn Tích Miếu Cổ

An Vũ lập tức xuất hiện, cô ấy ngồi ngay ghế sau, mỉm cười với tôi: “Em ở đây, anh Ngô Tranh.”

Khả Nhi sững sờ: “An Vũ... Em... Sao em đến đây?”

An Vũ hơi ngại ngùng: “Chị Khả Nhi, chị đừng lo lắng, em sẽ không gây chuyện đâu, em muốn quan sát hai người, như vậy trong lòng mới yên tâm được...”

“Nếu như có chuyện cấp bách thì em có thể giúp anh.” Tôi nhìn cô ấy: “Lần này anh chủ động yêu cầu em, sẽ không có biến số đâu.”

An Vũ mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Vâng! Cảm ơn anh Ngô Tranh!”

Tôi cũng mỉm cười: “Anh nên cảm ơn em mới đúng. Được rồi, bọn anh phải đi một lúc nữa, em không cần quan sát nữa đâu, đi nghỉ ngơi một lúc, ăn gì đó đi.”

“Vâng.” An Vũ gật đầu.

“Còn nữa, không được không ngủ.” Tôi dặn cô ấy: “Lúc bọn anh nghỉ ngơi thì em cũng phải ngủ, biết chưa?”

“Vâng!” Cô ấy vui vẻ mỉm cười.

“Được rồi, đi đi...” Tôi vừa cười vừa nói.

“Ừm.” An Vũ mỉm cười rồi biến mất ngay lập tức.

Tôi quay người lại nhìn thấy Khả Nhi đang cười trộm.

“Cậu cười gì vậy hả?” Tôi đỏ mặt.

“Thiếu gia ngọt ngào quá đi...” Cô ấy cố tình trọc tôi, giả vờ trưng ra bộ mặt đáng thương: “Tui ghen rồi đó, làm thế nào bây giờ?”

“Cậu? Cậu biết ghen à?” Tôi cầm chai nước lên rồi mở ra.

Cô ấy nhịn cười rồi lại thở dài: “Toang rồi, tiểu An Vũ đến là tôi bị thất sủng rồi...”

Hơn chín giờ tối, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Sau khi đỗ xong xe, hai chúng tôi mở cửa đi xuống, đến trước cửa miếu tàn tạ đó.

Lúc này trời đã tối, trăng sáng vằng vặc, sao giăng đầy trời, khung cảnh như vậy càng khiến cho ngôi miếu cổ càng trở nên âm u.

Tôi và Khả Nhi nhìn nhau rồi bước qua cửa miếu.

Vừa bước vào miếu thì vô số hồn ma lang thang từ tứ phía bay vù vù tán loạn, trong ngôi miếu bỗng nổi lên một trận gió âm, lạnh buốt tới tận xương tủy. Khả Nhi cảnh giác nhìn xung quanh, cô ấy đưa tay ra rút lấy phệ linh đao ở eo.

Chúng tôi tiến lên phía trước rồi đến trước đại điện thứ nhất.

Thứ gọi là đại điện đó thực ra là một căn phòng rách nát cao lớn, ngay cả cửa cũng không có, chỉ thấy một màu tối đen như mực, không thể nhìn thấy thứ gì.

Tôi dừng lại rồi nhìn Khả Nhi: “Tay.”

“Ừ!” Khả Nhi để con dao lại ở eo rồi chìa tay trái ra.

Tôi kéo lấy tay cô ấy rồi tập trung tinh thần, bấm chỉ quyết làm phụng nhãn phù, khinh thân phù và tị sát phù, lần lượt đưa các lá bùa vào tay trái của cô ấy.

Khả Nhi tĩnh tâm lại rồi nhìn hay bàn tay của mình, chuẩn bị chuyển hóa.

Tôi ngăn cô ấy lại: “Không cần đâu.”

“Không cần?” Cô ấy sững lại: “Vậy cậu...”

Tôi tĩnh tâm lại rồi hình dung ra phụng nhãn phù, khinh thân phù, tị sát phù, ba lá bùa hóa thành ba luồng kim quang, chúng lập tức nhập vào trong cơ thể tôi.

Mắt Khả Nhi lóe sáng: “Đây là...”

“Tôi đã tu luyện hóa thần linh quang của An gia rồi.” Tôi cười với cô ấy: “Về sau, tôi có thể trực tiếp dùng những lá bùa này.”

“Được! Vậy tốt quá rồi!” Khả Nhi vui mừng: “Thiếu gia, cậu lại tiến bộ rồi!”

“May mà có An Vũ.” Tôi nói: “Nếu không, tôi cũng không có cách nào để khắc phục điểm này.”

“Ừ!” Cô ấy gật đầu thật mạnh: “Về sau cậu sủng em ấy nhiều lên, tôi không ghen nữa đâu!”

Tôi đỏ mặt, hạ giọng nói: “Đừng nói linh tinh, em ấy có thể nghe được đấy...”

Khả Nhi nhếch mép cười, hắng giọng rồi hạ giọng nói: “Được rồi... Được rồi...”

Có sự giúp sức của phụng nhãn phù mà xung quanh bỗng trở nên rõ nét, trong đại điện trước mắt chúng tôi không còn tối đen như mực nữa.

Chúng tôi đi vào trong đại điện, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy có một pho tượng Bạch độ mẫu cao hàng mét, mặt mũi hung ác, nó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến vừa bước vào đây.

Khả Nhi nhíu mày: “Đ- má, pho tượng này trông sợ thế...”

“Vỗn dĩ pho tượng này là con rối đất sét, chúng chỉ ỷ lại bệ ngoài là lớp trang điểm thôi.” Tôi nói: “Không có lớp trang điểm đó thì cũng sẽ hiện nguyên hình. Cậu đừng coi nó là tượng phật, nó chỉ là cục đất bùn mà thôi, vậy thì sẽ không sao nữa.”

Tôi nhìn cô ấy: “Chúng ta đi xem qua mấy cái diện đã, sau đó sẽ siêu độ cho lũ ma quỷ lang thang kia.”

“Được!” Cô ấy gật đầu.

Chúng tôi lướt qua pho tương Bạch độ mẫu, đi ra từ cửa sau rồi đi về phía điện chính ở trung tâm.

Chưa đi được xa thì đột nhiên một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ pho tượng Bạch độ mẫu. Ở sau chúng tôi cách đó không xa đã tụ thành một Bạch độ mẫu màu đen cao hơn mười mét lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ.

Khả Nhi muốn quay người lại.

Nhưng tôi đã kéo lấy cô ấy rồi hạ giọng nói: “Mặc kệ nó.”

“Nhưng mà bà ta...”

“Mặc kệ bà ta, bà ta sẽ không làm gì đâu.” Tôi nói nhỏ: “Đợi khi nào chúng xông ra thì tính.”

Khả Nhi hiểu ra: “Được!”

Chúng tôi không có biểu hiện gì, cứ tiếp tục đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment