Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 418 - Chương 418. Thiên Cơ

Chương 418. Thiên Cơ Chương 418. Thiên Cơ

“Nó không là trấn vật bình thường đâu.” Tôi nói: “Nó là tượng phật, được người ta dùng mật pháp của mật giáo để tu luyện, đã được tế máu và trôn ở trong kết giới. Trước tiên không nhắc tới lai lịch của nó, chỉ nói đến ngôi miếu này, từ triều Minh đến bây giờ là bao nhiêu năm rồi? Sức mạnh của nó lớn mạnh, cũng chẳng kiêng dè gì cả, nó thách thức chúng ta như vậy thì tôi cũng chẳng thấy lạ.”

“Vậy chúng ta đối phó với nó như thế nào?” Khả Nhi hỏi.

“Đêm nay không đối phó với nó, đến thanh miếu đã.” Tôi nói.

“Thanh miếu?” Cô ấy không hiểu: “Là sao?”

“Trong ngôi miếu đó không sạch sẽ, có rất nhiều hồn ma lang thang.” Tôi nói: “Có loại từ nơi gần đó bay đến, có loại là được phóng ra từ khi đám người của cục trưởng Chu mở địa cung ra, một số khác là đồng nghiệp của cô ấy. Chúng ta giải quyết mấy hồn ma đó đã, siêu độ cho chúng rồi sau đó tìm cửa vào của địa cung, ngày mai sẽ đi vào địa cung.”

“Những hồn ma lang thang đó không được siêu độ sẽ quấy dày chúng ta làm việc hả?” Cô ấy hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Địa cung đó có bốn cửa vào, trong đó ba cửa là cửa chết, còn cửa còn lại là cửa sinh. Tôi phải thông qua khí trường để định thái cực vị, sau đó mới có thể tìm được vị trí của cửa sinh. Có rất nhiều hồn ma lang thang ở trong miếu, âm khí rất vượng, chúng nhất định sẽ ảnh hưởng đến khí trường. Hơn nữa, trong những hồn ma đó còn có cả đồng nghiệp của cục trưởng Chu, bọn họ đều là người tốt, nếu như trực tiếp ra tay tiêu diệt những hồn ma đó thì khó tránh khỏi việc hại nhầm bọn họ, vậy thì không phù hợp.”

Cô ấy gật đầu: “Ừ, cậu nói đúng!”

Cô ấy suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thiếu gia, cậu có thể trực tiếp phán đoán được vị trí của cửa sinh không?”

“Có thể, nhưng không thể làm như vậy.” Tôi nói.

“Tại sao chứ?” Cô ấy không hiểu: “Lần trước chuyện của Tưởng Nhu, chúng ta đâu có đến Kim Lăng đâu, trên máy bay cậu như đã nắm chắc hết trong lòng bàn tay rồi, dễ dàng như vậy cơ mà? Tại sao lần này lại không được?”

“Vì lần này phải đi vào địa cung.” Tôi hít một hơi sâu: “Trong địa cung đó là địa ngục nhân gian, tà khí xung thiên, không thể để xảy ra sơ suất nào.”

“Lẽ nào sát thai kỳ lân không lợi hại à?” Cô ấy nhìn tôi.

“Sát thai kỳ lân rất lợi hại nhưng quận thủy Kim Lăng là không gian rộng, chúng ta có thể chạy được.” Tôi giải thích: “Nhưng trong địa cung có làm vậy được không? Cậu chạy đi đâu? Chúng ta có khinh thân phù, phụng nhãn phù, tị sát hù, ngũ lôi phù, thì sát khí, tà khí, thậm chí là quỷ quái nào đi nữa thì chúng ta cũng không sợ. Nhưng một khi đi nhầm cửa, khối đá khổng lồ rơi xuống, cơ quan chốt chặt thì hai chúng ta có thể ra ngoài được không?”

“Tôi hiểu rồi...” Khả Nhi gật gật đầu: “Cậu sợ hiểu quá rõ thì sẽ xảy ra biến số...”

“Cậu nói đúng rồi, chuyện quận thủy Kim Lăng là một bài học.” Tôi nói: “Tôi biết được trước tất cả mọi thứ, rồi kết quả thì sao?”

“Ừ...” Cô ấy hít một hơi thật sâu: “Cho dù dùng quẻ hay thần thông, biết được quá nhiều thì sẽ sinh biến số...”

“Nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì chẳng có ai chơi, biết được quá rõ nhất định sẽ rước họa.” Tôi mỉm cười bình thản: “Thế nên làm chuyện nguy hiểm nên có một chút cảm giác nguy hiểm thì tốt hơn.”

“Ừ!” Cô ấy nhìn tôi: “Ban đầu ở Vương thành Khiếu Vũ, cậu đã dạy chị tiểu Quân vận chuyển ngũ hành, nhưng không để chị ấy tính toán hết ra tất cả, cũng là dụng ý này?”

“Tiểu Quân có thể biết được, chỉ cần cô ấy không nói ra thì sẽ không xảy ra biến số.” Tôi nói: “Cậu biết không , thuyết phá là phương pháp hóa giải tai họa cổ xưa nhất. Ở mức độ nào đó cũng là phương pháp dễ dùng nhất.”

“Thuyết phá?” Cô ấy không hiểu: “Thuyết phá gì cơ?”

“Ví dụ một người có nạn ở lao, thì có người nói với anh ta, anh ta liền bở tiền ra đi đến ở phòng tuần bộ một đêm, như vậy nạn ở lao có thể được giảm nhẹ.” Tôi nói: “Nếu như nạn nặng hơn, cũng có thể giảm nhẹ được; nếu như nạn không nặng, làm như vậy thì có thể phá được rồi, đây chính là thuyết phá đơn giản nhất.”

“Đơn giản nhất? Vậy có phải còn có cấp trung và cấp cao không?” Cô ấy tò mò.

“Đương nhiên có.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Nhưng đây là thiên cơ, tiểu Quân có thể biết nhưng cậu thì không thể.”

“Được rồi.” Cô ấy gật gật đầu: “Tôi hiểu ý của cậu rồi, không được biết quá rõ, biết rõ rồi thì sẽ tránh được nguy hiểm nào đó, nhưng nguy hiểm khác sẽ tìm đến, chúng chính là biến số, nói như vậy đúng không?”

“Đúng.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Thế nên, chúng ta vẫn nên mơ hồ một chút, để dành quẻ và thần thông vào thời khắc quan trọng.”

“Ừ, thiếu gia đúng là anh minh thần vũ!” Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt sùng bái: “Ngầu quá!”

Tôi trầm tư suy nghĩ rồi quay đầu lại hỏi: “An Vũ, em có ở đó không?”

Bình Luận (0)
Comment