“Cục trưởng Chu, trong mấy ngôi điện lớn, lần lượt thờ cúng những tượng phật gì?” Tôi hỏi Chu Mẫn.
“Trong điện chính ở trung gian thờ Đại Nhật Như Lai có bốn mặt, trong bốn điện còn lại thì thờ Độ Mẫu tượng.” Cô ấy nói: “Điện ở phía đông thờ cúng Bách Độ Mẫu; điện phía tây thờ Hồng Độ Mẫu; điện phía nam thờ Hắc Độ Mẫu; điện phía bắc thờ Hoàng Độ Mẫu.”
“Ồ, thứ họ dùng là pháp ngũ hành tương khắc.” Tôi gật đầu, tiếp đó hỏi cô: “Vậy cửa vào của địa cung mà các cô phát hiện được nằm ở đâu?”
“Ở đây.” Cô ấy chỉ vào mé trái của đại điện phía tây: “Bên dưới bậc thang ở đây có một cái cửa hầm, bên trên có khắc bức con sư tử. Các chuyên gia của chúng tôi vô tình đã phát hiện được phía sau khối đá ấy trống thế là lấy nó ra, thì phát hiện ở phía sau nó có một bức cửa đá màu đen, sau khi mở nó ra thì phát hiện cửa vào của địa cung.”
“Mé trái của Hồng Độ Mẫu.” Tôi gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”
“Thiếu gia, có một vấn đề.” Chu Mẫn nói: “Ban đầu, lúc chúng tôi rút lui thì cửa vào của địa cung đóng chặt lại. Nếu như chỉ dựa vào hai người cậu và Khả Nhi tiểu thư thì e là không mở được, chi bằng...Tôi chuẩn bị ít thuốc nổ cho hai người?”
“Không cần.” Tôi lắc đầu: “Cửa vào này là cửa chết, chúng tôi nhất định đi vào địa cung từ cửa sinh mới được, đi và cửa này thì chỉ có vào mà không có ra.”
“Vậy cửa sinh ở đâu?” Chu Mẫn hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Chu Mẫn sững lại: “Vậy...”
Tôi mỉm cười với cô: “Bây giờ không biết nhưng đêm nay đến đó rồi thì biết liền hà...”
Chu Mẫn không thấy yên tâm: “Thiếu gia, hay là tôi đi cùng hai người nhé!”
Lúc cô ấy nói ra câu này, bóng hắc bồ tát lại xuất hiện sau lưng cô ấy, tám cánh tay từ từ bắt đầu múa.
Khả Nhi nhíu mày: “Cục trưởng Chu, cô...”
Tôi ấn chặt tay Khả Nhi rồi khẽ niết một cái, ra hiệu cô ấy đừng nói ra.
Khả Nhi liếc nhìn tôi một cái rồi lập tức hiểu ra, lặng lẽ gật gật đầu.
“Cô không cần đi đâu.” Tôi nói với Chu Mẫn: “Trong lòng tôi đã tính toán rồi, cô yên tâm đi.”
Chu Mẫn suy nghĩ: “Vậy thì tốt...”
Hắc bồ tát ở phía sau cô ấy phát ra tiếng cười thật quái dị, phù một tiếng rồi hóa thành khói đen và biến mất.
Hắc bồ tát biết được chúng tôi sẽ đi.
Xem ra đêm nay là một đêm không yên bình.
Hơn năm giờ chiều, máy bay của chúng tôi đã hạ cánh an toàn ở sân bay A. Sau khi xuống máy bay, chúng tôi nghỉ ngơi một chút rồi đi đến bãi đỗ xe của sân bay.
Chu Mẫn chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe ORV quân dụng, còn sắp đầy thức ăn và nước uống, đủ dùng cho một tuần. Thực ra không cần lâu như vậy, nhiều nhất là ba ngày thôi thì chúng tôi cũng có thể quay lại rồi. Nhưng lời nói này tôi tuyệt đối không thể nói cho Chu Mẫn, bởi vì có rất nhiều chuyện để cô ấy biết thì hắc bồ tát sẽ biết được.
Chúng tôi mở cửa lên xe rồi Khả Nhi khởi động xe.
Chu Mẫn đến bên cạnh xe rồi chân thành nói với tôi: “Thiếu gia nhất định phải cận thận! Có chuyện gì thì cứ liên lạc, tôi ở bên này luôn sẵn sàng hai tư giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tiếp ứng các cậu.”
“Được.” Tôi điềm tĩnh nói.
“Ừ!” Cô ấy lùi lại mấy bước rồi vẫy tay với chúng tôi.
Chúng tôi lập tức xuất phát.
Sau khi đi khỏi sân bay, câu hỏi mà Khả Nhi kìm nén không nói ra, cuối cùng cũng có thể hỏi tôi rồi: “Thiếu gia, vừa nãy ở trên máy bay, thứ đó chính là hắc bồ tát hả?”
“Đó là chú thể hắc hồ tát chứ không phải bản thể thực sự.” Tôi nói.
“Chú thể?” Cô ấy không hiểu lắm.
“Cứ là bùa chú thì đều có chú thể.” Tôi giải thích: “Nói theo cách đơn giản thì sức mạnh của bùa chú hiển hóa trên người đối tượng bị nguyền rủa. Hắc bồ tát này là tà vật, sức mạnh của nó rất lớn mạnh, thế nên chú thể này cũng rất lớn mạnh. Nếu như đổi lại là quỷ quái bình thường, thì lúc cậu đối mặt với cục trưởng Chu, chúng cũng sẽ sợ chết khiếp không dám hiện hình.
Khả Nhi có chút ngại ngùng: “Thật à? Hê hê... Tôi lợi hại thế à?”
“Trên người cậu có khí ngũ lôi, linh thể bình thường hoàn toàn không dám lại gần cậu, hơn nữa cậu còn có phệ linh đao.” Tôi nói: “Nếu như là quỷ quái bình thường thì không dám lại gần cậu. Nhưng hắc bồ tát này lại khác, nó không chỉ không sợ cậu mà ngay cả tôi nó cũng không sợ.”
“Ngay cả cậu nó cũng không sợ á?” Khả Nhi nhíu mày.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Tối hôm qua ở nhà Đỗ lăng, lúc tôi gặp mặt bắt tay với cục trưởng Chu, nó đã xuất hiện rồi.”, “Nó muốn khiêu khích à?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn cô ấy: “Lúc nãy ở trên máy bay, cậu không nghe thấy nó cười à?”
Khả Nhi cười khinh bỉ: “Nó còn rất tự tin...”