Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 416. Ngũ Hành Tương Khách

Chương 416. Ngũ Hành Tương Khách Chương 416. Ngũ Hành Tương Khách

“Tối nay?” Chu Mẫn sững lại: “Vội như vậy à?”

“Hải Mê sơn và Thượng Kinh có chênh lệch ba tiếng đồng hồ, mười bảy giờ ở nơi đó vẫn là buổi chiều.” Tôi nói: “Đoạn đường ba trăm năm mươi ki lô mét, nhiều nhất là năm tiếng đồng hồ là đến nơi rồi. Tối hôm nay, tôi phải xác định được nơi cửa vào của địa cung, thế nên tôi và Khả Nhi sẽ nghỉ ngơi ở trong miếu cổ.”

“Nghỉ ngơi ở trong miếu cổ...” Chu Mẫn giật mình: “Thiếu gia, nơi đó là...”

“Tôi biết, nơi đó rất tà ma, hơn nữa từng có người chết.” Tôi nói: “Nhưng cô yên tâm, chúng tôi là thầy phòng thủy, mấy chuyện như qua đêm ở mộ thì chúng tôi cũng từng trải qua không ít, chuyện này không lấy làm kỳ quái.”

Chu Mẫn do dự một lúc rồi nhìn sang Khả Nhi.

Khả Nhi cười rất tự tin: “Yên tâm đi cục trưởng Chu, các cô sợ thứ đó nhưng chúng tôi không sợ! Chúng tôi đi là để xử lý bọn chúng!”

Lúc này Chu Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngậm ngùi nói: “Thực sự thiếu niên xuất anh hùng! Nếu như tôi quen biết được thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư sớm hai năm thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này rồi...”

“Đây là duyên phận cũng là số mệnh.” Tôi uống ngụm nước rồi đặt chai xuống: “Cô lấy ra những tư liệu chi tiết về miếu cổ đó đưa cho chúng tôi xem.”

“Dạ, được!” Chu Mẫn lôi sổ ghi chép ở trong túi ra, rồi mở một tệp văn kiện, sau đó đưa máy tính ra trước mặt chúng tôi: “Thiếu gia, cậu xem đi, tất cả chúng đều ở đây.”

Tôi đón lấy rồi mở tệp văn kiện thứ nhất, tiếp đó mở bức ảnh đầu tiên ra.

Đây là toàn cảnh chụp trên không của tàn tích ngôi miếu cổ đó.

Khả Nhi sà đến nhìn, không khỏi kêu lên kinh ngạc: “Đ- má! Ngôi miếu này...nhìn đáng sợ phết!’

Ngôi miếu cổ ở trong bức tranh có quy mô rộng lớn, nhưng lại bị tàn phá nặng nè, tất cả các công trình kiến trúc đều đã phai màu, nhìn trông âm u vô cùng, rất đáng sợ, chả trách Khả Nhi lại kinh ngạc như vậy.

“Nơi này đã bị bỏ hoang mấy trăm năm rồi, nó biến thành như thế này cũng là điều bình thường.” Tôi nói: “Tất cả công trình kiến trúc đều như vậy, không được bảo trì thường xuyên thì sau một thời gian dài đều sẽ bị tàn phá nặng nề. Càng là những nơi thần thánh uy nghiêm thì sau khi bị tàn phá, nơi đó càng trở nên quái dị, đáng sợ.”

“Thiếu gia nói đúng.” Chu Mẫn đồng ý: “Càng là kiến trúc huy hoàng thì sau khi lụi tàn, nó sẽ càng trở nên thê lương. Quy mô của ngôi miếu cổ rất lớn, diện tích khoảng hai nghìn mẫu, ở khu vực Mông Cổ thanh hải thời cổ đại cũng được coi là khá lớn. Nhưng cũng chính vì thế mà sau khi nó suy tàn khiến toàn bộ diện mạo biến thành bộ dạng như vậy.”

Khả Nhi cảm thấy khó hiểu: “Nếu hải Mê sơn là nơi không người, vậy tại sao lại có chùa miếu? Đã dựng nên chùa miếu này rồi, vậy tại sao lại hoang phế như vậy, biến thành một đống tàn tích?”

“Khu vực hải Mê sơn vào trước giữa đời Thanh, nó là một nơi chăn nuôi có nước dồi dào, hoa cỏ tốt tươi.” Chu Mãn nói: “Sau giữa đời Thanh, cách đồng cỏ này dần dần xuất hiện tình trạng sa mạc hóa, đến cuối đời Thanh, nơi này đã hoàn toàn trở thành một vùng hoang mạc.”

“Như vậy à...” Khả Nhi gật gật đầu, tiếp tục nhìn ảnh: “Tôi còn nghĩ là nguyên nhân do ngôi miếu đó cơ.”

“Thực ra...chính là nguyên nhân do ngôi miếu đó.” Tôi điềm nhiên nói.

“Nguyên nhân do ngôi miếu?” Chu Mẫn nhíu mày: “Thiếu gia, ý của cậu là...”

“Bên dưới của ngôi miếu đó có bày một kết giới lớn vô cùng mạnh mẽ.” Tôi nói: “Thời gian lâu rồi thì những kết giới đó sẽ phá hoại địa khí trong mấy trăm dăm xung quanh ngôi chùa miếu đó. Địa khí tốt thì nước dồi dào, cỏ tốt tươi, địa khí xấu thì địa mạo cũng sẽ vì thế mà biến đổi, biến thành hoang mạc thì cũng không có gì lấy làm kỳ lạ.”

“Thì ra là như vậy...” Khả Nhi hiểu ra.

Chu Mẫn suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia , những thứ như kết giới ấy có thể vận hành lâu không?”

“Vậy phải xem kết giới đó như thế nào đã.” Tôi nhìn cô ấy một cái: “Giống như Vương thành Khiếu Vũ, bên trong có kết giới cực mạnh, nó đã trải qua mấy nghìn năm rồi mà vẫn còn có thể vận chuyển.”

“Thảo nào cục trưởng Tề nói người của anh ấy không vào được...” Cô ấy bỗng ngộ ra: “Thì ra bên trong có kết giới...”

Tôi xem hết hơn chục bức ảnh một lượt rồi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, vội lật lại xem bức đầu tiên.

“Sao vậy?” Khả Nhi hỏi tôi.

Tôi nhìn kỹ bức tranh đầu tiên rồi phát hiện ra bố cục của miếu này, nó rất khác với ngôi chùa miếu bình thường. Bình thường, chùa miếu đều được bố cục men theo trục chính, nhưng ngôi miếu này lại bố cục theo đàm thành, cũng là một điện chính ở trung gian, xung quanh có bốn điện lớn, cửa mở ra bốn hướng, chia làm bốn con đường chính, thông thẳng bốn cửa miếu.

Đối với những người nghiên cứu văn hóa mật giáo thì cho bố cục đàm thành như thế này là một loại tín ngưỡng.

Nhưng đối với thầy phong thủy thì đây càng giống một loại trận pháp.

Bình Luận (0)
Comment