Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 415 - Chương 415.

Chương 415. - Chương 415. -

“Anh chính là có ý đấy.” Tôi nói: “Em gieo quẻ xem, trong lòng anh mới chắc được.”

“Ừ!” Cô ấy bấm tay xem, tập trung tinh thần rồi bỗng hiểu ra được.

“Đó là một địa cung phân thành ba tầng, là một thứ hình kim tự tháp đổ, mỗi tầng đều bày trấn vật mật giáo.” Cô ấy nói: “Hắc bồ tát ở địa cung tầng thứ ba, có điều ở bên dưới nó còn có một thứ.”

“Ừ.” Tôi gật đầu: “Những thứ khác không cần nói nữa, anh biết được kết cấu đại khái là được rồi.”

“Không, còn có một điểm rất quan trọng.” Cô ấy nói: “Địa cung này có bốn cửa vào, trong đó có ba cửa là cửa chết, một khi bị động vào thì mật đạo trong đó sẽ phong lại, cửa đó cũng không thể dùng được nữa. Từ bát tượng cho thấy, hai trong ba cửa chết đã bị động vào rồi, cũng có thể nói là hai cửa còn lại sẽ là một cửa sinh, một cửa tử.”

“Cái nào là cửa sinh? Phương vị đại khái là gì?” Tôi hỏi.

“Cửa sinh ở Cấn, cửa tử ở Chấn.” Cô nói: “Nhưng điểm thái cực khá đặc biệt, cái này cần anh tự phán đoán.”

Thứ gọi là điểm thái cực chính là điểm trung tâm.

“Được, biết được những thứ này là đủ rồi.” Tôi nói: “Những thứ còn lại không cần nói nữa, nói nhiều dễ sinh ra biến số.”

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Hôm nay anh sẽ không đi nữa, từ ngày mai em cũng đừng bế quan nữa, ăn chút gì đó ngon ngon, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lúc anh quay lại thì em khôi phục lại giúp anh.”

“Ừ.” Tiểu Quân mỉm cười: “Không phải quán cà phê của An Vũ sắp bắt đầu kinh doanh rồi sao? Em đến đó thăm em ấy xem có thể giúp được gì không.”

“Em không cần giúp, em và em ấy ngồi chơi với nhau một lúc là được rồi.” Tôi nói: “Trưa nay em ấy còn hỏi anh, không biết bao giờ mới gặp được em đấy.”

“Được, vậy ngày mai em đi tìm em ấy.” Cô ấy múc một bát canh cho tôi, tiếp đó hỏi tôi: “Chỗ Chu Mẫn, anh định bao giờ trả lời cô ấy?”

Tôi suy nghĩ: “Đợi cô ấy gọi điện cho anh.”

Ăn cơm xong, hai chúng tôi đi tắm, tiếp đó cùng nhau ngồi xem ti vi ở phòng khách.

Được một chốc thì tiểu Quân ngủ say trong lòng tôi.

Mấy ngày nay cô ấy đã bị tiêu hao quá lớn, cơ thể cũng trở nên yếu ớt.

Tôi cẩn thận bế cô ấy lên trên lầu, đi vào phòng ngủ, rồi đặt cô ấy lên giường, tiếp đó tôi cũng trờ lên.

Tiểu Quân ngủ rất ngon, cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức khiến con tim tôi rung động...

Tôi không khỏi nhớ lại khung cảnh lúc chiều, lại không khống chế được cơ thể mình đang nóng hừng hực.

Nhục dục trong người trỗi dậy, từ từ sát lại, trong lòng thầm nghĩ thử một lần nữa thôi, chỉ một lần thôi...

Tôi cẩn thận từng tí một, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng, đng định tiến thêm một bước.

Thì cái điện thoại chết tiệt bất ngờ kêu lên.

Tôi tuyệt vọng, bất lực thở dài.

Tiểu Quân khẽ mở mắt, mệt mỏi nhìn tôi: “Ngô Tranh, đừng quấy nữa...”

Tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy mà mềm lòng, vội dừng lại.

“Được rồi, anh không quấy phá em nữa.” Tôi khẽ nói: “Em ngủ trước đi, chút nữa anh lại với em.”

Cô ấy yếu ớt gật đầu, nhắm mắt lại rồi tiếp tục ngủ.

Tôi cầm điện thoại đi ra ban công ở bên ngoài, nghe máy: “Alo, cục trưởng Chu.”

“Thiếu gia, cậu đã suy nghĩ xong chưa?” Chu Mẫn dè dặt hỏi tôi.

“Tôi sẽ nhận vụ này.” Tôi nói.

“Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!” Chu Mẫn rất cảm khích: “Vậy... Vậy tôi gửi cậu sáu nghìn vạn, cậu xem có được không?”

“Được.” Tôi nói: “Trợ thủ của tôi ba trăm vạn.”

“Được!” Chu Mẫn vội nói: “Tôi sẽ đi chuyển ngay!” Tôi tắt máy rồi gọi điện cho Khả Nhi: “Khả Nhi, cậu đang làm gì thế?”

“Tôi đang ăn tôm nè.” Khả Nhi mút ngón tay chùn chụt: “Thiếu gia, cậu nói đi!”

Tôi mỉm cười bình thản: “Chuẩn bị đi, đi Tây Bắc...”

...

Buổi trưa ngày thứ hai, Khả Nhi đến núi Ngọc Tuyền đón tôi, tiếp đó cùng nhau đến sân bay quân dụng ở ngoại ô phía đông của Thượng Kinh, hội họp với Chu Mẫn ở đó. Chúng tôi xuất phát từ đó, ngồi trên chiếc máy bay quân đội bay về phía tây bắc, đến khu không người hải Mê sơn.

Tề Khải Phong vốn muốn đi theo cùng chúng tôi nhưng bị tôi từ chối. Ông chú này rất thích khoa chân múa tay, nếu để chú ấy đi cùng thì nhất định khiến cho chúng tôi gặp những điều phiền phức không nhất thiết. Tôi nói với Chu Mẫn là lần này tôi và Khả Nhi tự đi, không cần người khác đi cùng.

Chu Mẫn đồng ý rồi.

Lúc buổi trưa, chúng tôi lên một chiếc máy bay nhỏ, rồi bay về phía tây bắc.

Sau khi máy bay bay lên cao, Chu Mẫn mở một bản đổ quân dụng ra.

“Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, chúng ta đã bay được sáu tiếng đồng hồ, tầm mười bảy giờ sẽ hạ cánh ở sân bay A.” Cô ấy chỉ vào tấm bản đồ quân dụng và nói: “Tàn tích miếu cổ cách sân bay A ba trăm năm mươi ki lô mét, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở sân bay một đêm rồi sáng ngày mai sẽ đi xe qua đó.”

“Không cần ngày mai đâu, tối nay tôi và Khả Nhi sẽ trực tiếp qua đó.” Tôi nói.

Bình Luận (0)
Comment