Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 414 - Chương 414. Tứ Môn Chi Tế

Chương 414. Tứ Môn Chi Tế Chương 414. Tứ Môn Chi Tế

Chúng tôi giống như hai đứa học sinh tiểu học lần đầu lên trường thi, vừa hưng phấn, vừa kích động, vừa thấp thỏm, sợ bản thân thi không tốt, không đạt tiêu chuẩn...

Nhưng vụng về không có nghĩa là ngu dốt, dù sao thiên tính là người thầy giỏi nhất.

Chúng tôi từ từ hài hòa với nhau, sắp qua hàng rào cuối cùng rồi...

Đúng lúc này, Dương Sảnh Nhi đẩy cửa bước vào: “Tiểu Quân, chị mang đồ ăn cho em này, em...”

Chị ấy nhìn hai chúng tôi đang ở trên giường, lập tức đờ người ra: “Hai em...”

Hai chúng tôi lập tức hóa đá, không biết xử trí thế nào...

Sau khi không gian im lắng được vài giây thì Dương Sảnh Nhi lập tức phản ứng lại: “Ờm...chị không nhìn thấy gì đâu, hai em cứ tiếp tục đi ha... tiếp tục đi ha...” Chị ấy vội vàng xoay người bỏ chạy.

Tôi ngượng chín mặt, hỏi nhỏ tiểu Quân: “Sao chị ấy có chìa khóa vậy?”

Tiểu Quân ngại ngùng mặt đỏ như trái cà chua: “Em bế quan mà, thế nên cứ cách mấy ngày là chị ấy lại đến một lần mang đồ dùng sinh hoạt cho em, chị ấy sợ làm phiền em nên em đã đưa cho chị ấy một cái chìa khóa...”

“Vậy phải làm sao đây? Bị chị ấy nhìn thấy hết rồi?” Tôi đỏ mặt nói.

“Có thể làm gì được nữa? Mau dậy đi!” Cô ấy giục.

“Ừ...” Tôi vội trườn xuống từ trên người cô ấy.

Tiểu Quân ngồi dậy rồi kéo chăn lại đắp lên người.

Tự nhiên tôi nghĩ ra, vội ôm chặt lấy cô ấy: “Chị ấy sẽ không lên nữa đâu, hay là...”

“Đừng quấy nữa được không...” Tiểu Quân gần như đang van nài tôi: “Bị chị ấy nhìn thấy hết rồi, anh vẫn thấy chưa đủ à?”

“Nhưng chị ấy sẽ không lên đây xem nữa đâu mà...”

Cô ấy ấn chặt lấy đôi môi của tôi, chân thành nhìn tôi: “Chúng ta đã nói rồi, chỉ thử một lần thôi...”

Tôi bất lực nhìn cô ấy, thở dài một hơi rồi nằm vật xuống giường.

Cô ấy nhìn thấy bộ dạng của tôi thì không nhẫn tâm, liền sà đến an ủi tôi: “Được rồi, đừng thế mà, có được không? Chị dâu vẫn còn ở bên dưới kia kìa...”

Tôi suy nghĩ rồi, ngồi phắt dậy ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nuốc nước bọt cái ực.

“Anh...” Cô ấy ngây người: “Anh làm gì hả?”

Tôi nhìn cô ấy một lúc lâu, khuôn mặt nóng bừng, sà đến bên tai cô ấy: “Haiz, vừa nãy không phải...được một chút rồi à?”

Tiểu Quân vô cùng ngượng ngùng: “Anh...”

Tôi lập tức vui sướng như một thằng điên: “Có đúng không?”

Cô ấy ngại ngùng mỉm cười, nghiêng đầu tránh né tôi.

“Ha ha ha...” Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Anh mặc kệ, dù sao anh là người đàn ông của em rồi, ha ha ha...”

...

Lúc hai chúng tôi mặc quần áo xong và đi xuống lầu thì Dương Sảnh Nhi đã đi rồi.

Trong phòng bếp, chị ấy đã mang đến rất nhiều thứ như là rau quả tươi, thịt bò và hải sản. Trên bàn ở nhà ăn, chị ấy cũng để lại sáu hộp giữ nhiệt, bên trong toàn là món ăn chị ấy tự tay làm.

“Thời gian gần đây toàn là chị dâu chăm sóc em à?” Tôi hỏi tiểu Quân.

“Ừ, cứ cách mấy ngày chị ấy lại đến một lần.” Tiểu Quân nói: “Có lúc đến thấy em ở trên lầu, chị ấy chỉ để đồ lại, không lên lầu nữa.”

“Vậy sao hôm nay lại lên lầu vậy?” Tôi hỏi.

Tiểu Quân đỏ mặt: “Anh nói xem? Không phải vì anh nhất quyết thử một lần nữa sao...” Tôi cười hê hê rồi xắn tay áo lên: “Anh đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

“Anh đừng động vào, đi rửa tay đi đã.” Cô ấy xắn tay áo lên: “Để em thu dọn.”

“Ừ, vậy được.” Tôi hôn cô ấy một lúc rồi quay người đi rửa tay.

Mỗi người sẽ có định nghĩa khác nào về lần đầu tiên đó, mặc dù lần đầu tiên của hai chúng tôi vẫn chưa đi đến tận cùng nhưng điều quan trọng là thể xác và tinh thần chúng tôi đều ở bên nhau.

Điều này mới là trọng điểm.

Tâm trạng của tôi rất vui, người phiêu phiêu, hạnh phúc mà hận không thể bay lên được.

Dương Sảnh Nhi đã làm bốn món ăn, nào là sườn xào chua ngọt, thịt heo chiên giòn, tôm nõn xào cải, cần tây xào. Ngoài ra trong hai hộp giữ nhiệt khác, một hộp là cơm, một hộp là canh rong biển.

Mặc dù đựng trong hộp giữ nhiệt một lúc rồi nhưng mùi vị vẫn không khác, rất ngon.

Chúng tôi vừa ăn, vừa nói chuyện, rồi nói chuyện sang chuyện của Chu Mẫn.

“Vậy rốt cuộc hắc bồ tát đó là gì?” Tiểu Quân hỏi.

“Đó là một trấn vật.” Tôi nói: “Xung quanh nó có cảnh giới, dường như không chỉ có một tầng, thế nên nó rất lợi hại.”

“Dường như?” Cô ấy buông đũa xuống: “Anh cũng không chắc chắn à?”

“Anh nhất định phải nhận vụ này.” Tôi nói: “Đó là hơn một trăm mạng người, không thể thấy chết mà không cứu được. Nhưng chính vì chuyện này mà anh không thể dùng quẻ để xem được, nếu không sẽ xảy ra biến số.”

“Dùng thần thông của anh đi? Không nhìn thấy được à?” Cô ấy hỏi.

Tôi lắc đầu: “Thần thông không phải vạn năng, có lúc còn không dễ dùng như quẻ. Hơn nữa, thần thông của anh không ổn định, có thể nhìn được bao nhiêu thì cũng khó nói.”

“Ừ, vật để em bói một quẻ.” Cô ấy nói.

Bình Luận (0)
Comment