Quấn quýt một lúc lâu.
Cô ấy dừng lại rồi chân thành nhìn tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt tôi, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Về sau không được ngốc như vậy nữa.” Tôi kéo lấy tay phải của cô ấy rồi khẽ hôn lên mu bàn tay: “Em không cần ghép anh với An Vũ, mấy ông ấy đã sắp xếp từ lâu rồi. Nếu như về sau em còn ngốc như vậy nữa, khiến bản thân tiêu hao kiệt quệ nữa thì anh không tha cho em đâu!”
Cô ấy ngấn nước mắt, buồn bã nhìn tôi: “Ngô Tranh, em không thể bỏ rơi anh được nữa...”
Tôi sững lại: “Ý em là sao?”
Cô ấy ngồi xuống rồi chân thành nhìn tôi: “Ngày hôm đó ở Kim Lăng, tại sao anh lại bị thương vậy?”
“Anh làm vậy để phá giải biến số.” Tôi nói: “An Vũ có lòng tốt, em ấy chủ động đến giúp anh, nhưng như vậy thì phạm phải điều cấm kỵ. Và vì phá giải nó nên mới dùng đến phá cấm huyết tế...”
“Em không hiểu phá cấm huyết tế.” Cô ấy kéo lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: “Nhưng anh đã từng dạy em pháp vận chuyển ngũ hành. Trong tình hình đó vẫn còn một cách có thể phá giải biến số đó, sao anh lại không dùng?”
Tôi đỏ mặt: “Anh...”
“Khả Nhi vẫn còn trong trắng, anh cũng vậy.” Cô ấy đau lòng nhìn tôi: “Máu phá tân có thể phá giải điều cấm kỵ, loại bỏ biến số, tại sao anh lại không dùng?”
“Anh...” Tôi bất lực.
“Khả Nhi thích anh, cô ấy nhất định tình nguyện cho anh.” Cô ấy ngăn nước mắt lại, vuốt ve khuôn mặt tôi: “Nhưng anh vì em, nên thà dùng dao cứa vào tim mình, anh cũng không động đến Khả Nhi... Anh biết nhát dao đó không chỉ đâm vào tim anh mà nó còn đâm vào tim em đấy! Em đã đau lòng khóc cả một đêm...”
Tôi ngấn nước măt, ôm chặt cô ấy vào lòng: “Anh xin lỗi...”
“Chúng ta là mối tình đầu của nhau, em biết anh yêu em, thương em, quan tâm đến em.” Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Nhưng chúng ta chỉ có thể hữu danh vô thực, em Quách Thần Quân nếu như một chút lòng dạ cũng không có thì sao em có thể xứng với danh người bạn gái của anh?”
“Tiểu Quân, em...”
“Anh đã dạy chỉ tâm quyết cho em, dạy em học thuật số, học mệnh lý.” Cô ấy khóc thút thít: “Em có thể không nhìn rõ được anh, nhưng em có thể nhìn rõ được bản thân. Cả đời này chỉ có một người đàn ông là anh thôi, nhưng anh không phải chỉ có một người phụ nữ là em. Trước khi anh sinh ra đời thì ông nội đã chọn bạn gái cho anh rồi, An Vũ, Lâm Hạ, còn có cả con gái của Diệp gia, họ đều hữu duyên với anh...”
Cô ấy buông tôi ra rồi nâng khuôn mặt tôi lên: “Ngô Tranh, anh là đại sư phong thủy, lẽ nào mấy người ông của anh không phải sao? Anh thật sự nghĩ họ sắp đặt như vậy chỉ là vì tình cảm đôi bên rất tốt, để thân lại càng thân thôi sao? Họ làm như vậy là vì biết được anh và ba người con gái đó có duyên với nhau...”
Tôi cúi thấp đầu, cười bất lực rồi lau nước mắt: “Anh biết rồi.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Ngô Tranh, người phụ nữa đầu tiên của anh không phải là em, đây là mệnh của em, em không oán hận mệnh của mình, càng không oán hận bất cứ người nào. Em đã thấy rất biết ơn khi có anh trong đời, anh hiểu chứ?”
Tôi hít một hơi sâu rồi lặng lẽ ôm chặt cô ấy: “Hiểu...”
Cô ấy vui vẻ mỉm cười rồi gật gật đầu: “Ừ!”
Tôi ôm cô ấy một lúc rồi buông cô ấy ra:”Tiểu Quân, em đã có thể tính chuẩn được anh rồi. Về mặt thuật số thì em đã cao hơn cảnh giới của anh rồi. Chỉ tâm quyết là tinh túy của mật thuật nhà chúng ta. Về sau chỉ có thể truyền cho con trai chúng ta thôi, tuyệt đối không được tiết lộ ra cho người ngoài.”
Cô ấy đỏ mặt: “Ừ, em biết rồi...”
Tôi bật cười, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy: “Em nói người phụ nữa đầu tiên của anh không phải em? Vậy em biết người đó là ai không?”
“Em biết, nhưng em không thể nói.” Cô ấy khẽ mỉm cười: “Thiên cơ bất khả lộ...”
“Là anh dạy em mà, em lại không nói cho anh biết à?”
“Là anh dạy em, nhưng có vài thứ không thể nói ra được, nói rồi sẽ gây ra nhân quả...”
Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, sà đến bên tai cô ấy: “Anh muốn thử một lần nữa, được không?”
Cô ấy đỏ mặt rồi lắc đầu: “Không được...”
“Một lần thôi mà.” Tôi rất chân thành: “Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh tin quẻ của em! Nhưng nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì em cho anh được không?”
“Có lẽ quẻ của em không sai đâu.” Cô ấy do dự một lúc: “Không cần thử, có được không?”
“Em không muốn à? Em không nhớ anh?” Tôi ôm chặt cô ấy rồi vuốt ve.
“Ngô Tranh, anh... anh đừng.” Cô ấy bị tôi trọc cho đỏ mặt tía tai, cô ấy bất lực chỉ có thể nói: “Được được rồi! Vậy một lần thôi, nếu không được...”
Tôi không muốn nghe câu nói phía sau của cô ấy, một tay đẩy cô ấy nằm trên giường, khóa chặt đôi môi cô ấy.
Lần này, cho dù trời có sập thì tôi cũng phải có được cô ấy!
Ông đây phải có được bằng bất cứ giá nào!