Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 412 - Chương 412.

Chương 412. - Chương 412. -

“Được.” Chị ấy vỗ vai tôi: “Đi thăm tiểu Quân đi, hai đứa yêu nhau như thế mà gần hai tháng chưa gặp nhau rồi nhỉ?”

Tôi ngại ngùng cười cười: “Vâng, vậy em đi đây.”

“Ừ!” Chị ấy gật gật đầu.

Tôi mở cửa lên xen rồi khởi động xe rời khỏi căn biệt thự của Đỗ gia.

Đỗ Lăng hai tay ôm lấy bờ vai rồi đưa mắt tiễn tôi đi khuất xa, thở dài một hơi.

Thực ra đối với chuyện này tôi hoàn toàn không cần suy nghĩ, hơn một trăm mạng người ở đó có thể không đồng ý sao? Thế nên tôi nói phải suy nghĩ là vì tôi muốn gặp tiểu Quân trước đã. Nếu như trực tiếp đồng ý thì tôi chỉ có thể làm xong chuyện này mới có thể đến thăm cô ấy.

Đối với tiểu Quân, tôi chưa từng giấu giếm chuyện gì cả, tấm giấy cửa sổ đó, có lẽ bị cô ấy chọc thủng rồi.

Trên đường, An Vũ gọi điện cho tôi: “Anh Ngô Tranh, anh nói chuyện thế nào rồi?”

“Cũng ổn.” Tôi nói: “Anh vẫn chưa quyết định nhận hay không nhận.”

“Không cần miễn cưỡng bản thân đâu.” Cô ấy nói: “Làm việc vốn dĩ rất nguy hiểm, không cần mạo hiểm vì người khiến mình không vui, không đáng đâu.”

Tôi bật cười: “Được!”

“Em ở bên này đã tìm được khách sạn rồi, tối nay em không về nhà đâu.” Cô ấy nói: “Anh không cần lo cho em, yên tâm ở bên cạnh chị tiểu Quân nhé.”

Tôi đương nhiên hiểu ý của cô ấy, trong lòng không khỏi cảm động.

“An Vũ...” Tôi suy nghĩ: “Em sẽ không cảm thấy anh giống Dương Khải chứ?”

An Vũ bật cười: “Nói nhảm gì vậy, hắn ta sao có thể so bì với anh được?”

“Anh ta có được chị của em, sau đó lại không ngừng dụ dỗ con gái khác, còn bắt Hàn Y phá thai.” Tô nói: “Anh có tiểu Quân rồi, nhưng lại còn...Em sẽ không thấy anh khốn nạn giống anh ta chứ?”

An Vũ trầm mặc một lúc rồi khẽ thở dài: “Nếu như Dương Khải đối với chị tiểu Bạch tốt bằng một phần mười anh tối với chị tiểu Quân thì chị tiểu Bạch cũng sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền.”

“Nhưng mà...”

“Anh Ngô Tranh!” Cô ấy ngắt lời tôi: “Không cần hạ thấp mình như vậy, em đã quan sát anh lâu lắm rồi, còn không hiểu được anh sao? Trước mặc người ta thì diễn kịch, nhưng sau lưng mới là chân tình. Chị Khả Nhi yêu anh như thế, nếu như anh không phải người tốt thì e là chị ấy sớm đã có em bé rồi. Anh là đại sư phong thủy, đào hoa duyên trùng, lục thân duyên bạc, sao em có thể coi anh giống Dương Khải được? Anh biết em hận vô cùng cái bại loại đó, anh không được tự đem mình so sánh với hắn nữa!”

Tôi trầm tư một lúc: “Được, anh biết rồi.”

Cô ấy thở phào rồi khẽ mỉm cười: “Được rồi, em bận rồi, lúc làm việc anh nhớ cẩn thận đấy, em sẽ quan sát anh đấy, nhưng em sẽ không gây phiền phức nữa đâu...”

Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp: “Được.”

Cô ấy tắt máy.

Tôi buông điện thoại xuống rồi nhìn con đường ở phía trước, khẽ thở dài một hơi.

Vốn dĩ tôi cho rằng sự xuất hiện của An Vũ sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên rối rắm.

Còn xem bây giờ, có lẽ tôi đã sai rồi.

Tôi mỉm cười bình thản, tiếp tục đi về hướng núi Ngọc Tuyền.

Lúc chiều tà, tôi đã đến núi Ngọc Tuyền.

Đỗ xe xong tôi liền đi đến trước cửa căn biệt thự, lôi chìa khóa ra rồi cẩn thận mở cửa, đi vào trong phòng khách.

Tiểu Quân không có ở phòng khách, cô ấy đang học ở trong phòng sách. Bởi vì quá nhập tâm mà cô ấy hòan toàn không nghe được tiếng tôi mở cửa.

Tôi đi lên lầu đến bên ngoài phòng sách rồi khẽ mở một kẽ nhỏ.

Tiểu Quân đang dựa lưng trên sô pha, nghiêng đầu, chống tay, chăm chú nhìn tờ giấy trên tay.

Trên trang giấy đó đều ghi chi chít bát tượng cô ấy vẽ.

Cô ấy đã gầy đi nhiều, mái tóc cũng đã dài hơn, nhì trông có chút tiều tụy, vừa nhìn là biết rất nhiều ngày cô ấy đã không nghỉ ngơi rồi.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy, trong một chốc lập tức hiểu ra.

Cô ấy đã xuất quan từ lâu rồi nhưng sợ ảnh hưởng đến tôi và An Vũ, muốn tạo không gian cho hai chúng tôi mà cô ấy đã cố tình tắt điện thoại và tự nhốt mình một tháng.

Dường như có nhát dao cứa vào tim tôi, đôi mắt rơm rớm nước mắt.

Đến lúc này cô ấy mới phát hiện ra tôi, không khỏi sững sờ: “Ngô Tranh...”

Tôi đẩy cửa bước vào phòng, rảo bước đi đến bên cô ấy, một tay ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

Một lúc lâu sau cô ấy mới định thần lại được, vừa cười vừa khóc ôm chặt lấy tôi.

“Sao em lại ngốc như vậy...” Nước mắt tôi chứa chan, đau lòng nhìn cô ấy: “Em cố tình tắt máy, cố tình không liên lạc với anh, là muốn tạo cơ hội cho anh và An Vũ đúng không? Em có phải bị ngốc không hả? Bế quan đã kết thúc rồi thì xuất quan đi, mà em còn tu luyện tiếp, nó sẽ khiến em tiêu hao sức lực đến mức tẩu hỏa nhập ma đó!”

Tiểu Quân ngấn lệ bật cười, vừa lau nước mắt cho tôi, vừa lắc đầu: “Không sao, em không sao đâu mà...anh đừng như vậy...”

Cô ấy lau nước mắt cho tôi, không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

Tôi đặt cô ấy trên giường, ép cô xuống rồi hôn điên cuồng.

Cô ấy chủ động đáp lại tôi rồi ôm chặt lấy cổ tôi.

Bình Luận (0)
Comment