Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 411. Chu Mẫn

Chương 411. Chu Mẫn Chương 411. Chu Mẫn

“Vẫn nhớ, cả đời này tôi sẽ không quên được.” Cô nói: “Ngày hôm đó, sau khi mở được địa cung, chúng tôi dự định để không khí lưu thông mấy ngày rồi sau đó đi vào tìm kinh thư, nhưng không ngờ, đến đêm thì tất cả mọi người đều thổ huyết, nôn ra toàn là máu đen...”

“Tối hôm đó có người chết rồi à?” Tôi hỏi.

“Có hai người chết.” Cô nói: “Một người trong đó là trợ thủ của tôi.”

“Cô ấy chết vì thổ huyết à?”

“Đúng vậy, cô ấy đã nôn ra rất nhiều máu.” Cô ấy ngấn nước mắt: “Cô ấy ra đi trong vòng tay tôi, từ lúc bắt đầu thổ huyết đến lúc tắt thở, còn chưa đến mười phút...Cô gái nhỏ bé đó mới tốt nghiệp không lâu, cô ấy chỉ có mới hai mươi hai tuổi thôi...”

Tôi gật đầu rồi hỏi tiếp: “Cô biết bên trong địa cung đó là thứ gì không?”

Cô ấy sững lại rồi lắc đầu: “Không biết...”

“Trong địa cung đó là địa ngục nhân gian.” Tôi nhìn cô: “Trong địa ngục có một thứ gọi là hắc bồ tát, các côc đã bị nó nguyền rủa rồi.”

“Địa ngục nhân gian...Hắc bồ tác...” Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu...”

“Tôi không cần đi đến thì cũng có thể biết được tình hình đại khái ở trong đó.” Tôi nói: “Lời nguyền rủa đó vô cùng lợi hại, nếu muốn phá nó thì trừ phi đi vào trong địa cung phá đi hắc bồ tát đó, nếu không hoàn toàn không thể phá giải được lời nguyền. Nhưng cô có biết chuyện này khó đến mức nào không?”

Cô ấy lắc đầu: “Tôi...tôi không hiểu lắm...”

Tôi mỉm cười bình thản, rồi nhẹ nhàng nói bốn chữ: “Thập tử nhất sinh.”

Cô ấy hiểu ra rồi cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu.

“Thiếu gia, cầu xin cậu hãy cứu chúng tôi...” Cô ấy nước mắt chứa chan, rồi hạ giọng thành khẩn cầu xin.

“Cô muốn nhờ tôi cứu các cô? Hay là muốn tôi giúp cô lấy “đại nghiệp luân hồi kinh” đó?” Tôi nhìn cô ấy: “Nói thật đi.”

Cô ấy ngẩng đầu: “Tôi đều muốn!”

Tôi đứng dậy: “Để tôi suy nghĩ một chút.”

“Thiếu gia.” Cô ấy đứng dậy rồi nhìn tôi: “Tôi biết tôi không nên ép cậu nhưng tôi có thể đợi, một số đồng nhiệp của tôi đã không còn chờ đợi được nữa. Bây giờ có mười mấy người sắp nguy kịch rồi. Bọn họ không thể trụ được mấy ngày nữa đâu, tôi cầu xin cậu, nếu như làm khó cậu rồi thì tôi không cần “đại nghiệp luân hồi kinh” nữa. Nhưng tôi phải cứu được tính mạng của hơn trăm người này...”

“Tôi nói rồi, để tôi suy nghĩ một lát.” Tôi nói.

“Cậu lo vấn đề thù lao à?” Cô ấy lau nước mắt, hắng giọng nói: “Về vấn đề thù lao thì cậu không phải lo, cậu ra giá đi, bao nhiêu cũng được hết!”

“Không phải vấn đề tiền bạc.” Tôi nhìn cô ấy: “Để tôi suy nghĩ, được không?”

Chu Mẫn không dám nói thêm, cô ấy chỉ gật đầu: “Được, vậy tôi đợi tin của cậu.”

“Được.” Tôi gật đầu rồi quay người đi ra khỏi phòng sách.

Tề Khải Phong thấy tôi đi ra ngoài liền vội đi đến: “Ngô Tranh, sao rồi?”

“Cháu suy nghĩ đã.” Tôi nói.

“Ai ya cậu đừng suy nghĩ nữa.” Chú ấy sốt sắng: “Giúp cô ấy đi! Tôi hỏi giám đốc Đỗ rồi, thân giá hiện giờ của cậu là sáu nghìn vạn, không thành vấn đề, tôi đông ý!”

“Cháu có chút việc nên đi trước đây.” Tôi tránh chú ấy rồi đi xuống lầu.

Chú ấy đuổi kịp vào kéo tôi lại: “Bọn họ đều là những người có cống hiến cho tổ quốc!”

Tôi dừng bước rồi nhìn chú ấy đầy bất lực: “Cháu đã nói rồi, cháu phải suy nghĩ!”

“Cậu suy nghĩ gì nữa chứ!” Chú ấy sốt sắng: “Trực tiếp đông ý không được sao?”

“Chú Tề, có phải chú nên tôn trọng cháu một chút không?” Tôi nhìn chằm chằm vào chú: “Chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa cháu còn dắt Khả Nhi đi cùng, lẽ nào cháu suy nghĩ cũng không được à?”

“Cậu dẫn theo Khả Nhi?” Chú ấy nhíu mày: “Liệu có thể không dẫn theo nó không? Tự cậu đi có được không hả?”

Tôi cười lạnh: “Không phải chú chỉ cần nói thẳng để mình cháu đi vào chỗ chết là được rồi sao?”

“Ai ya, tôi không có ý đó.” Chú ấy vội giải thích: “Ý của tôi là cậu không dẫn theo Khả Nhi là không được hả?”

Vẻ mặt tôi lạnh tanh: “Chú Tề, bây giờ cháu đã suy nghĩ xong rồi!”

Chú ấy sững lại rồi vội nói: “Đừng đừng đừng! Tôi không can dự vào nữa! Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, tôi đợi cậu suy nghĩ xong!”

Tôi bơ chú ấy rồi quay người đi xuống lầu.

Tề Khải Phong nhìn theo bóng lưng tôi, thở dài bất lực rồi quay người đi lên lầu, đến phòng đọc sách xem Chu Mẫn.

Tôi đến phòng khách, Đỗ Lăng vừa nhìn thấy tôi xuống liền vội đi đến: “Thế nào rồi? Không làm khó em chứ?”

“Không sao, em đi đến chỗ tiểu Quân đây.” Tôi nói.

“Được rồi.” Đỗ Lăng liếc nhìn trên lầu một cái: “Để chị tiễn em.”

Tôi gật đầu.

Ra đến bên ngoài, chị ấy hỏi nhỏ tôi: “Bọn họ tìm em có chuyện gì vậy? Có phải chuyện khó giải quyết không?”

“Không khó.” Tôi nói: “Nhưng em không thể trực tiếp đồng ý được.”

“Không sao, em trai à.” Đỗ Lăng nhìn tôi: “Không muốn làm thì chúng ta không làm cho họ nữa! Tề Khải Phong cũng không dám làm gì!”

Tôi mỉm cười: “Không sao đâu chị, để em suy nghĩ đã.”

Bình Luận (0)
Comment