Chúng tôi lên lầu rồi vào phòng sách, Đỗ Lăng sai người mang trà đến cho chúng tôi, tiếp đó lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Tề Khải Phong mở cửa ra để ngắm núi: “Ngô Tranh, cục trưởng Chu gặp phải chút phiền phức, muốn mời cậu giúp xem.”
Chú ấy nhìn Chu Mẫn: “Chu cục trưởng, hay để cô tự nói đi.”
“Vâng!” Chu Mẫn lấy chiếc cặp của mình rồi lấy ra một túi hồ sơ ở trong đó ra đưa cho tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, cậu xem cái này trước đi.”
Tôi đón lấy rồi xem, bên trên túi hồ sơ có hai con dấu to uỳnh hai chữ “Tuyệt mật.”
Tôi không nói gì liền mở túi hồ sơ ra, bên trong là một phần báo cáo tuyệt mật, có tên là “Tóm tắt công trình hải Mê sơn (thuật ngữ chẩn đoán)”. Ngoài thứ này ra còn có một số tranh ảnh.
Tôi trực tiếp nhét ảnh và văn kiện vào trong túi hồ sơ, đóng lại rồi đưa cho Chu Mẫn.
“Sao vậy?” Chu Mẫn không hiểu.
“Không nhất thiết phải xem.” Tôi nói.
“Không nhất thiết?” Chu Mẫn sững lại.
“Tôi biết chuyện thế nào rồi.” Tôi nhìn cô: “Không cần xem nữa.”
“Cậu biết rồi hả?’ Chu Mẫn nhìn tôi đầy nghi hoặc, rõ ràng không tin tôi.
Tôi bưng trà lên rồi uống lấy một ngụm, nói tiếp: “Cách đây ba năm, bọn cô ở khu không người của núi Mê biển Tây Bắc phát hiện được một tàn tích Phật giáo Tây Tạng thời nhà Minh có quy mô rất lớn. Trong đám tàn tích đó có một bia đá, bên trên có hai loại văn tự Mông-Tạng được ghi cùng một văn bia. Dựa vào ghi chép của văn bia đó, bên dưới miếu cổ có giấu một cuốn “Đại nghiệp luân hồi kinh” kinh sách mật giáo cổ xưa.”
Chu Mẫn sững sờ: “Cậu...”
“Tôi nói có đúng không?” Tôi điềm tĩnh hỏi.
“Ờm... Đúng rồi!” Cô ấy phải ứng lại rồi gật gật đầu.
“Trên văn bia đó nói, đại nghiệp luân hồi kinh có nguồn gốc từ cổ thiên trúc, bên trên ghi chép bí mật nắm chắc luân hồi, có được nó rồi thì có thể làm chủ sống chết.” Tôi nhìn cô: “Thứ ghi chép bên trên rất quan trọng đối với chuyện này. Vì thế mà cô đã đến tàng địa mời một vị mật tông địa sư đức cao vọng trọng, hỏi ông ấy có phải thực sự có bộ kinh phật này không. Đại sư nói là thực sự mật giáo có một quyển kinh sách như vậy, nhưng bộ kinh sách này đã thất truyền ở thời Thanh rồi. Sau khi xác định được tính chân thực của văn bia, bọn cô đã bắt đầu khai quật tàn tích của chùa miếu, lấy hiệu là công trình hải Mê sơn.”
Chu Mẫn sững sờ nhìn tôi, mắt chữ A mồm chữ O.
“Các cô đã đào ở đây ba tháng rồi thì tìm được lối vào của địa cung.” Tôi ngập ngừng: “Tối ngày hôm đó, tất cả người bọn cô đã bị nguyền rủa rồi...”
“Nguyền rủa?” Tề Khải Phong sững lại rồi nhìn sang Chu Mẫn: “Cục trưởng Chu, các cô bị nguyền rủa rồi ư?”
Chu Mẫn nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ gật đầu.
Tề Khải Phong sửng sốt: “Lẽ nào đám thầy Dương đều vì chuyện này mà...”
Chu Mẫn nhìn chú ấy một cái rồi cười đau xót: “Đúng vậy, bọn họ vì chuyện này mà chết, trong cục chúng tôi đã có hơn hai mươi người chết rồi, bây giờ tôi cũng sắp...”
“Vậy sao cô không nói sớm?” Tề Khải Phong kích động.
“Tôi không thể nói, bên trên cũng không cho tôi nói.” Khóe mắt Chu Mẫn đỏ hoe: “Công trình hải Mê sơn chỉ là tạm dừng, chứ không phải chấm dứt hẳn, nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa kết thúc!”
Tề Khải Phong trầm tư giây lát rồi quay lại nhìn tôi: “Ngô Tranh, cậu giúp cục trưởng Chu đi! Hãy cứu lấy cô ấy! Tôi biết thân giá của cậu cao nhưng cậu yên tâm, tiền không thành vấn đề! Cậu nói ra một con số, tôi lập tức đi làm ngay!”
“Ngô Tranh thiếu gia, cục chúng tôi có một trăm bốn mươi hai người.” Chị ấy ngấn nước mắt nhìn tôi: “Bây giờ tính cả tôi trong đó thì chỉ còn lại một trăm hai mươi người thôi. Tình trạng của chúng tôi vô cùng nghiêm trọng, thực sự không trụ được bao lâu nữa. Chúng tôi là những người chấp hành nhiệm vụ bí mật. Nếu như không phải thực sự không còn cách nào khác thì tôi sẽ không nhờ cục trưởng Tề giúp đỡ, dẫn tôi đến gặp cậu. Thiếu gia, xin cậu hãy cứu tôi, cứu lấy các đồng nghiệp của tôi...”
Tề Khải Phong nhìn tôi: “Ngày hôm đó tôi nói chuyện Vương thành Khiếu Vũ cho cục trưởng Chu nghe, nhắc đến cả cậu và Khả Nhi thì cô ấy mới nói cho tôi biết rắc rối của cô ấy rồi nhờ tôi giới thiệu các cậu cho cô ấy. Trước đó tôi đã gọi điện mấy lần cho cậu nhưng cậu đều tắt máy, không còn cách nào khác nên tôi trực tiếp đến chỗ Đỗ Lăng. Ngô Tranh, cục trưởng Chu là...là chiến hữu thân thiết nhất của tôi, cầu xin cậu hãy cứu lấy cô ấy...”
Tôi trầm tư giây lát rồi hít thật sâu: “Chú Tề, chú lánh mặt một chút, để cháu nói chuyện riêng với cục trưởng Chu.”
“Được!” Tề Khải Phong đứng dậy rồi nhìn Chu Mẫn một cái, chú quay người đi ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi nhìn Chu Mẫn: “Cục trưởng Chu, cô còn nhớ chuyện tối hôm đó không?”