Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 409. Hắc Bồ Tát

Chương 409. Hắc Bồ Tát Chương 409. Hắc Bồ Tát

Cô ấy suy nghĩ rồi vừa cười vừa nói: “Đợi em nghĩ ra đã nhé! Đến lúc đó anh nhớ dạy em đấy.”

Tôi bật cười: “Được rồi!”

Cô ấy nhìn đồng hồ: “Hơn mười một giờ rồi, anh Ngô Tranh, anh có đói không?”

“Anh muốn ăn hải sản.” Tôi nói.

“Được! Chúng ta đi ăn thôi.” Cô ấy nói: “Em mời anh!”, “Không! Anh mời em!” Tôi nói.

“Không! Em phải mời anh!” Cô ấy kiên quyết.

“Anh cũng không! Anh phải mời em!” Tôi cũng kiên quyết.

Hai chúng tôi bướng bỉnh nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhường ai, đối đầu một lúc lâu sau thì cả hai liền bật cười khúc khích.

Tiếp đó, tôi ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

An Vũ không cười nữa.

Tôi có thể cảm nhận được tim cô ấy đập rất nhanh.

Thình thịch thình thịch...

Giống như con hươu đang chạy nhảy vậy.

“An Vũ, em thật tốt...” Tôi cảm động nói: “Cảm ơn em...” An Vũ không nói gì, cô ấy lặng lẽ ôm chặt lấy tôi...

Giữa trưa, chúng tôi đến một quán hải sản gần đó ăn lẩu hải sản.

Lúc đang ăn thì Đỗ Lăng gọi điện đến.

“Ngô Tranh, em xuất quan chưa?” Chị ấy hỏi.

“Hôm nay em mới xuất quan xong.” Tôi hỏi: “Chị, sao vậy?”

Đỗ Lăng hạ giọng: “Tề Khải Phong đến rồi, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữa, họ muốn gặp mặt em...”

“Tề Khải Phong?” Tôi nhíu mày: “Bọn họ đến chỗ chị rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Đỗ Lăng nói: “Không hỏi trước gì cả, mà trực tiếp đến chỗ chị luôn.”

Tôi trầm tư suy nghĩ: “Em sẽ đến ngay!”

“Được, chị sẽ bảo người đi đến đón em.” Chị nói.

“Không cần ạ.” Tôi nói: “Em sẽ tự lái xe đến, chút nữa gặp mặt rồi nói.”

“Nhất định bọn họ tìm em để nhờ em làm việc, tự mình em đến sao có được?” Đỗ Lăng không đồng ý: “Bây giờ Trần Phương đang bận ở chỗ quán cà phê Tiểu Ngư rồi, chị sẽ bảo người khác đến đón em, em cứ đợi ở nhà là được rồi.”

“Không cần đâu chị ơi.” Tôi nói: “Em đi đến chỗ chị trước, khi nào nói chuyện xong thì em sẽ đến chỗ tiểu Quân, như vậy em tự lái xe sẽ tiện hơn.”

“Chị bảo họ đưa em đi không phải được rồi sao?”

“Tiểu Quân đang bế quan nên em muốn tự mình đi.” Tôi nói: “Chị, chị yên tâm đi, như thế này không bị coi là hủy bỏ quy tắc đâu.”

Đỗ Lăng suy nghĩ: “Vậy được rồi.”

Tôi tắt máy rồi nhìn An Vũ: “Anh phải đi đến chỗ chị anh một chuyến, chút nữa ăn cơm xong, anh đưa em về trước nhé.”

“Không sao đâu, em tự về cũng được.” Cô ấy nói: “Đúng lúc em muốn vào trong quán để xem tình hình trang trí thế nào.”

“Ừ, vậy cũng được.” Tôi gật gật đầu rồi cầm đũa lên, tiếp tục ăn.

Cô ấy gắp cho tôi một miếng bào ngư rồi hỏi tôi: “Anh Ngô Tranh, anh không thích người mà nhờ anh làm việc đó à?”

“Ông ấy là chú của Khả Nhi, là một sếp lớn.” Tôi nói: “Không làm gì cũng chèn ép người khác, thực sự anh không thích ông ấy lắm.”

“Vậy anh còn làm việc cho ông ấy à?” Cô ấy không hiểu.

“Mặc dù không thích ông ấy nhưng người như ông ấy lại rất chính trực.” Tôi nói: “Lần này đến, ông ấy không thèm chào hỏi gì mà đến thẳng nhà của chị anh, chắc ông ấy đã gặp chuyện rất rắc rối. Nếu không ông ấy cũng sẽ không đến tìm anh đâu.”

“Liệu nguy hiểm lắm không?” Cô ấy hỏi.

“Bây giờ không nói được.” Tôi mỉm cười: “Không sao, yên tâm đi.”

“Vâng.” Cô ấy gật đầu rồi hỏi tôi: “Anh Ngô Tranh, lúc nào em có thể gặp chị tiểu Quân?”

“Cô ấy đã bế quan được hơn hai tháng rồi, chắc bây giờ cũng đã xuất quan.” Tôi nói: “Ngày hôm nay nhất định anh phải đi thăm cô ấy, trong lòng anh có chút không yên tâm.”

An Vũ mỉm cười: “Anh đối xử với chị ấy tốt thật đấy.”

Tôi đỏ mặt, ngại ngùng mỉm cười: “Ăn đi.”

“Vâng.” Cô ấy không nghĩ nhiều liền cầm đũa lên rồi tiếp tục ăn.

Ăn xong cơm trưa, cô ấy gọi xe đi đến quán cà phê.

Tôi lái xe đến căn biệt thự Đỗ gia ở núi Tiểu Thang, đến để gặp Tề Khải Phong.

Sau khi gặp mặt, Tề Khải Phong giới thiệu người phụ nữ đó cho tôi: “Vị này là Chu Mẫn, cục trưởng Chu.”

Chu Mẫn chủ động bắt tay với tôi: “Xin chào Ngô Tranh thiếu gia!”

Cô ấy chạc ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt có chút đờ đẫn, mệt mỏi, bộ dạng nặng trĩu tâm sự.

“Xin chào.” Tôi bắt tay cô, lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh tới tận xương tủy.

Phía sau cô ấy xuất hiện một bồ tát đen.

Đây là Bát Tý bồ tác tàng địa, nó ở ngay lưng cô ấy và tỏa ra một luồng tà khí nặng nề, lóe một cái rồi biến mất không thấy nữa.

Chu Mẫn thấy tôi nắm tay cô ấy mãi không buông liền không khỏi sững sờ, cô ấy thu tay lại theo bản năng.

Tôi nhìn cô ấy rồi mỉm cười bình thản.

Người phụ nữ này đã bị nguyền rủa.

Sau khi hàn huyên một lúc thì Đỗ Lăng đề nghị: “Tề tiên sinh, cục trưởng Chu, hai người muốn bàn chuyện quan trọng thì chúng ta lên phòng sách trên lầu rồi bàn tiếp.”

“Được.” Tề Khải Phong nói.

Bình Luận (0)
Comment