Mắt Khả Nhi sáng bừng: “Được!’”
Tôi kéo lấy tay trái của cô ấy rồi bấm chỉ quyết, làm thần lực phù trên cánh tay trái của cô ấy, rồi khẽ ấn vào.
Thân người Khả Nhi rung mạnh rồi hét lên một tiếng: “A!”
“Sao vậy?” Tôi vội hỏi: “Khó chịu à?”
Mắt Khả Nhi mở trừng trừng rồi một lúc lâu sau mới định thần lại, nhìn tôi: “Mạnh quá...” Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Uy lực của lá bùa này rất lớn, khi phối hợp với khí ngũ lôi thì có thể có sức mạnh vạn quân*, cậu thử xem!”
(*) Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân
“Được!” Khả Nhi hít một hơi sâu rồi dùng một tay ấn vào tượng thần đại hắc thiên.
“Cậu dùng một tay à?” Tôi ngây người.
“Dùng một tay dễ phát lực.” Cô ấy tập trung tinh thần, tiếp đó đẩy mạnh một cái.
Nó không động đậy chút nào.
Khả Nhi sững lại nhìn sang tôi: “Đây...”
Tôi khẽ cười: “Điều khí ngũ lôi rồi thử lại lần nữa đi.”
“Ừ.” Cô ấy hít một hơi sâu rồi một lần nữa ấn chặt tượng thần, một đám khí màu trắng nhanh chóng kết tụ ở trên tay cô ấy, tiếp đó nín thở một hơi rồi phát lực mạnh mẽ.
Tượng thần lập tức bị đấy ra xa hơn mấy cen ti mét, nó bị bảo toạ liên hoa chặn lại.
Khả Nhi bất ngờ nhìn tôi: “Thiếu gia!”
“Thử lại lần nữa đi.” Tôi nói.
“Ừ!” Cô ấy gật đầu mạnh một cái rồi quay lại ấn chặt lấy tượng thần, hít một hơi sâu, lập tức trên cánh tay của cô ấy kết tụ lại một đám khí màu trắng mạnh mẽ.
Sau khi cô ấy tập trung được dủ sức mạnh liền nín hơi rồi phát lực mạnh mẽ.
Tượng thần đổ xuống bảo tọa liên hoa, đùng một tiếng rơi thẳng xuống đất vỡ tan tành.
Khả Nhi sững sờ, tiếp đó vui mừng như điên, cô ấy quay người kéo chặt lấy tay tôi: “Thiếu gia!”
Tôi bật cười: “Được rồi! Về sau cho cậu dùng thần lực phù này!”
“Ừm! Cảm ơn thiếu gia!” Cô ấy vui sướng vô cùng.
“Được rồi... được rồi.” Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy: “Để tôi đổi bùa cho cậu, sau đó chúng ta đi đến tầng thứ hai.”
Cô ấy buông tôi ra rồi gật đầu thật mạnh: “Ừm!’
Tôi kéo lấy tay trái của cô rồi bấm chỉ quyết, đầu tiên giải bỏ thần lực phù, sau đó làm lại một phụng nhãn phù, ấn vào tay trái của cô ấy.
Khả Nhi khẽ run lên rồi đôi mắt sáng bừng.
“Được rồi.” Tôi quay người nhìn lối vào địa cung trên bảo tọa sen đá đen đó: “Đi thôi!”
Khả Nhi mỉm cười tự tin, gật gật đầu: “Được!”
Chúng tôi một trước một sau đi vào cửa hang, vào được lối đi rồi tiến thẳng đi đến địa cung thứ hai.
Lối đi này uốn quanh xuống dưới, chúng tôi men theo lối đi được xuống dưới năm sáu mét, tiếp đó lối đi chia làm hai, xuất hiện hai lối vào.
Tôi trực tiếp dẫn Khả Nhi đi vào lối đi ở bên trái.
Men theo lối đi được khoảng năm mươi mét thì rẽ một khúc cua, lại đi được hơn mười mấy mét, địa cung thứ hai đã xuất hiện ở ngay trước mắt.
Lần này đã có kinh nghiệm rồi, chúng tôi không trực tiếp đi vào mà đầu tiên đi đến chỗ cửa vào quan sát thật kỹ một lượt.
Vừa nhìn vào thì hai chúng tôi đều sững sờ.
Xương người trải đầy mặt đất, ngổn ngang khắp mặt đất của địa cung, trên vách tường xung quanh đều là bích họa, nội dung trên bức tranh đều là cách kiểu hình phạt tàn khốc trong địa ngục. Bên trong địa cung này cũng có một bảo toạ liên hoa giống như vậy, chỉ có điều không phải màu đen mà nó là màu trắng, trên bảo tọa liên hoa có một pho tượng phật nhỏ hơn một chút nhưng tà khí lại nặng hơn nhiều... Bạch độ mẫu màu trắng.
Mẹ nó, đây có phải địa cung gì đâu, đây là địa ngục thì có!
Khả Nhi vừa nhìn vừa chau mày, rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, chuyện này là sao thế? Sao lại có nhiều người chết như vậy?”
“Đây là những nô lệ bị dùng để tế máu.” Tôi nói: “Những bức bích họa trên tường kia là tranh biến tướng của địa ngục, chúng được vẽ bằng máu người. Như vậy có thể khơi lên oán khí của oán linh và sự sợ hãi với giới hạn lớn nhất, hiến tế cho tượng Bạch độ mẫu ngồi ở trên bảo tọa ở giữa kia, để làm gia tăng sức mạnh của kết giới.”
“Sự sợ hãi?” Khả Nhi không hiểu: “Bọn họ chết hết rồi, sao lại còn khiến cho bọn họ sợ hãi?”
“Bởi vì so với sự an tâm thì sự sợ hãi càng có thể khống chế tâm của một người.” Tôi nói: “Con người là như vậy, hồn ma cũng như vậy, giống với tối qua, những hồn ma lang thang đó sợ cậu, nên không dám không nghe lời cậu? Nếu như đổi lại là tôi thì tôi không nghiêm khắc được như cậu, bọn chúng không nghe lời như vậy đâu.”
“Thế nên bọn chúng đã giết những người này, dùng máu của họ để vẽ tranh biến tượng địa ngục, khiến cho linh hồn của bọ bị phong ấn ở trong cảnh tượng địa ngục, thế nên khiến cho bọn họ sợ hãi?” Khả Nhi hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Có lúc sức mạnh của sự sợ hãi còn lớn mạnh hơn sức mạnh của tín ngưỡng. Bọn họ làm như vậy chính là muốn khơi dậy sức mạnh của những oán linh này ở giới hạn cao nhất, đám oán linh càng oán hận càng sợ hãi, thì kết giới ở nơi này càng lợi hại.”