Kim quang đập vào nửa cái đầu còn lại của hắc bồ tát, khiến cho bà ta bị đánh thét lên thảm thiết rồi rơi vào đám mây đen.
Đám mây đen tiếp tục phun ra ngoài rồi đến chỗ cửa ra, nhưng ngay lập tức bị cửu tinh tụ linh trận hút quay trở lại.
Thi đà lâm chủ thạch đen ở bên dưới rất lợi hại nhưng đối mặt với cửu tinh tụ linh trận mạnh mẽ, khí đen của chúng hoàn toàn khôngt hể nào thoát ra được.
Khí đen không thể khoát ra nhưng hắc bồ tát thì có thể.
Mặc dù bà ta chỉ còn nửa cái đầu nhưng hai kết giới trên kia đã bị phá rồi, bà ta đã không còn bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, sức mạnh có thể hoàn toàn được giải phóng.
Đầu tiên bà ta bị cửu tinh tụ linh trận cuốn vào mây đen nhưng rất nhanh sau đó vùng vẫy bay ra khỏi đám mây đen, hùng hổ xông về phía chúng tôi.
Lúc này tôi đã dùng thần quang để làm xong ngũ lôi trấn linh phù và liệt hỏa phù, hai lá bùa ngày liên hoàn bắn vào người bà ta.
Hai lá bùa giống như hai viên đạn, chúng một trước một sau xuyên qua người của hắc bồ tát, rồi bay vào trong cửu tinh tụ linh trận.
Đoàng một tiếng dữ dội, cửu tinh tụ linh trận lập tức phát nổ biến thành một biển lửa.
Hỏa diệm mạnh mẽ phu ra cửa vào, lập tức bao trùm cả địa cung thứ hai.
Lúc này tôi và Khả Nhi đã chạy vào lối đi từ lâu, tôi kéo lấy tay cô ấy nhanh chóng chạy lên trên địa cung thứ nhất.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, nhưng tốc độ của hắc bồ tát cũng không thua kém gì.
Trên người bà ta vẫn cháy bừng bừng, tỏa ra làn khói đặc cuồn cuộn, gào thét phẫn nộ đuổi riết phía sau chúng tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tụi tôi.
Nhưng vì cái cầu bà ta bị Khả Nhi đánh vỡ một nửa, một con mắt bị mù rồi thế nên từ đầu chí cuối không bắt được chúng tôi.
Rất nhanh sau đó chúng tôi đã nhảy ra khỏi cửa vào ở trên bảo tọa liên hoa thạch đen, đến được địa cung thứ nhất.
Chúng tôi không dám lơ đễnh mà nhanh chóng bay xuống khỏi bảo tọa liên hoa đó rồi chạy về phía lối đi của tầng một.
Sau khi hắc bồ tát nhảy ra khỏi bảo tọa liên hoa đen, thân hình bà ta lập tức biến to lên hơn gấp bội, bà ta gào hét giận dữ hóa thành khí đen đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi lúc này đã chạy đến nơi cửa vào của cửa sinh, hai người một trước một sau bay ra khỏi lối vào, tiếp đó chạy ra khỏi điện Bạch độ mẫu, chạy về phía khu đất rộng rãi bên ngoài đống tàn tích.
Khí đen rất nhanh đã đuổi ra đây, nó bay ra khỏi điện Bạch độ mẫu, hóa thành một bồ tát đen cực đại cao gần hai mươi mét, bà ta xông lên trên bầu trời, bảy cánh tay còn lại đang múa lượn, toàn thân rực cháy và bắt đầu niệm chú.
Khí đen ở dưới đất nhận được sự triệu hồi của bà ta dần dần bốc ra khỏi mặt đất, chúng nhanh chóng hình thành một tầng mây đen dày đặc ở bên canh bà ra, và xoay cuộn nhanh chóng xung quanh.
“Thiếu gia, bà ta đang niệm gì vậy?” Khả Nhi hỏi lớn.
“Quan tâm bà ta niệm cái gì làm gì, mau chạy đi!” Tôi hét lớn.
“Được!”
Hai chúng tôi chạy ù té khói ra khỏi đóng tàn tích, rất nhanh sau đó đến được chỗ đất cách khu tàn tích về phía tây khoảng ba ki lô mét.
Tôi kéo lấy Khả Nhi dừng lại nơi này.
Hắc bồ tát lúc này đã bay lên trên không cao mấy trăm mét, đám mây đen kết tụ ở bên cạnh bà ta đã bao trùm trong phạm vi có chu vi mấy ki lô mét.
Đám mây đen che đi mặt trời, trời đang ban ngày mà lập tức biến thành đêm tối, sức mạnh của hắc bồ tát hoàn toàn đã được phóng ra hết.
“Không chạy nữa à?” Khả Nhi hỏi tôi.
“Không chạy nữa!” Tôi nhìn hắc bồ tát ở trên không phía xa xa: “Bà ta đã ra rồi, chúng ta ở đây quyết chiến với bà ta!”
“Được!” Khả Nhi ném cái bộp xuống đất rồi rút phệ linh đao ra.
Tôi tĩnh tâm lại rồi điều thần quang đến tay trái, tay phải bấm chỉ quyết bày trận, làm bùa, rất nhanh sau đó bày được lục thần trận, dùng tay nắm chặt lại, tiếp đó ném lên trên mặt đất.
Sau khi thần quang chạm đất, linh khí cực đại cuộn xoáy bốc lên trên mặt đất, lục thần trận nhanh chóng nở rộng, biến thành một đám linh khí cực đại có đường kính khoảng trăm mét, nó bảo vệ cẩn mật cho bọn tôi.
Dường như cùng lúc ấy, đám mây đen từ trên trời bổ nhào xuống lập tức bao trùm lấy trận pháp của chúng tôi.
Trời lập tức tối om.
Lục thần trận chịu áp lực cực lớn, khu an toàn của chúng tôi lập tức bị thu nhỏ lại gần một nửa, chỉ chừa không gian mấy chục mét vuông cho chúng tôi.
Nhưng như vậy đã đủ rồi.
“Bây giờ bản thể của bà ta đang cháy trong biển lửa, chỉ cần chúng ta phòng thủ ở trong lục thần trận, kéo dài thời gian thôi, bà ta sẽ ngày càng yếu đi.” Tôi nói với Khả Nhi: “Đợi khi nào mây đen tiêu tan thì chúng ta xông ra ngoài diệt bà ta!”
“Được!” Khả Nhi gật đầu: “Đầu tiên phòng thủ, sau đó phản công!”