“Ừ!” Tôi nhìn mây đen ở bên ngoài lục thần trận: “Đợi khi bà ta tiêu hao sức lực kha khá rồi chỉ tìm cơ hội đánh một phát ăn ngay!”
Mắt Khả Nhi bừng sáng: “Được!”
Mây đen ở bên ngoài ngày càng dày, chúng tôi đứng ở trong màn đêm tối đen như mực, nhưng có phụng nhãn phù thế nên vẫn có thể nhìn qua đám mây đen này, nhìn được tình hình ở bên ngoài.
Hắc bồ tát đã đáp xuống đất, cả thân người bà ta rực cháy xung thiên, múa lượn cánh tay, tiếp tục niệm chú, xung quanh đó đám mây đen tụ tập lại rồi hóa thành khí đen, không ngừng bổ sung vào trong cơ thể của bà ta, gia tăng sức mạnh cho mụ.
Cùng với sức mạnh tăng cao, thân hình của bà ta ngày càng nhỏ lại, hình thể cũng không ngừng biến hóa, cuối cùng đám mây đen tiêu tan đi hết, bà ta hóa thành một người thiếu nữ Mông Cổ không có trán, chỉ có một con mắt.
Khả Nhi không khỏi sững sờ, cô ấy nhìn sang tôi: “Thiếu gia, đây...”
“Đây là dáng vẻ lúc còn sống của bà ta.” Tôi nói: “Bà ta vào đây thì chúng ta đánh đuổi bà ta ra, nhưng chúng ta không được ra ngoài.”
“Nhưng đây là lục thần trận mà.” Khả Nhi nhìn thiếu nữ Mông Cổ: “Bà ta có thể tiến vào đây à?”
“Bà ta biết bản thân chết chắc rồi, bây giờ chỉ muốn giết hai đứa mình để đỡ tức mà thôi.” Tôi đưa tay ra: “Đưa cho tôi một phệ linh đao của cậu!”
“Ừ!” Khả Nhi gật đầu, rồi lấy một con dao trong số đó đưa cho tôi.
Tôi đưa tay ra cầm lấy dao, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ Mông Cổ, hít một hơi sâu: “Bà ta dám vào đây thì động thủ luôn, không được nhẹ tay!”
“Được!” Khả Nhi vào tư thế chuẩn bị.
Hắc bồ tát, à không, nên gọi là Diệc Liên Chân mới đúng, bà ta lạnh lùng nhìn hai chúng tôi, vẻ mặt đó khiến người ta đổ mồ hôi lạnh, vị công chúa Mông Cổ đó lúc còn sống là một mỹ nữ có dòng máu lai, chính vì như thế mà sau khi bà ta mất đi nửa cái trán và một phần tư cái mặt thì nhìn bà ta trông khủng bố quái dị hơn nhiều.
Bà ta lặng lẽ quan sát chúng tôi hồi lâu rồi đột nhiên hét lên giận dữ, triều phục trên người lập tức biến thành áo giáp chiến, trong tay xuất hiện một cây đao lưỡi liềm, bên dưới xuất hiện một con hỏa mã, điên cuồng chạy về phía chúng tôi.
Dường như cùng lúc đó, trong hư không phía sau bà ta nổi lên vô số kỵ binh đầu lâu xương xẩu, một người múa mã đao đi theo công chúa của chúng, chúng giống như nước lũ ồ ạt xông về phía chúng tôi.
“Âm binh?” Khả Nhi nhíu mày.
“Không phải âm binh, đây là những thân binh tự nguyện chôn theo bà ta.” Tôi nói: “Những bộ xương của những người này đã sớm bị đốt thành tro bụi rồi, tro xương đều dùng đắp nặn trong tượng thần của hắc bồ tát, thế nên Diệc Liên Chân xông ra thì bọn chúng cũng xông ra theo.”
“Người như bà ta mà còn có người tự nguyện chôn theo bà ta à?” Khả Nhi cảm thấy khó hiểu.
Tôi mỉm cười bình thản: “Có chứ, không hề ít đâu...”
Khả Nhi hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn đám kỵ binh đnag xông đến, chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Tốc độ của kỵ mã Diệc Liên Chân rất nhanh, trong chớp mắt đã xông lên trước lục thần trận, từng con một tự như sao băng, hung đâm sầm vào khí trường của lục thần trận.
Ngay lập tức, lục thần trận trước mặt chúng tôi biến thành bức tường lửa.
Những kỵ binh đầu lâu đó đều là kỵ binh tinh nhuệ của Nguyên đế vương. Vào cuối đời Nguyên, bọn họ cùng Diệc Liên Chân chinh chiến tây bắc, giết người vô số kể, thế nên sau khi chết hóa thành âm binh nên sát khí cũng nặng vô cùng, không thể ngăn chặn lại. Nhưng chỉ đáng tiếc, thứ bọ chúng tấn công không phải trận pháp bình thường. Mà là lục thần trận mà ngay cả yêu quái Khiếu Vũ cũng không xông vào được.
Bọn chúng đua nhau xông lên, tiếp đó lần lượt bị thiêu cháy thành tro bụi, xông lên hết lớp này đến lớp khác, nhưng đều chết hết, hoàn toàn không biết sợ là gì.
Nhưng bọn chúng cũng hiểu, bản thân đang bị thiêu cháy ở trong địa cung, bọn chúng cho dù không bị lục thần trận thiêu chết thì cũng bị ngọn lửa mạnh mẽ ở trong địa cung thiêu chết. Nếu đã như vậy thì chi bằng xông pha lần cuối cùng với Diệc Liên Chân, cho dù biến thành tro bụi thì cũng coi là tận trung với chủ nhân rồi.
Bức tường lửa ngày càng lớn, rất nhanh sau đó đã biến thành quả cầu lửa.
Dưới sự tấn công liên hồi không ngừng nghỉ của hơn nghìn âm binh thì lục thần trận bắt đầu xuất hiện rung lắc.
Tiếp đó một người lửa xông vào trận pháp, gào hét dữ dội lao về phía chúng tôi.
Từ âm thanh đó có thể nghe ra được, người lửa đó chính là Diệc Liên Chân.
Tôi và Khi Nhi cùng nhau xông lên, vung phệ linh đao và đại chiến với bà ta.
Tôi từ nhỏ đã luyện võ, nhưng chưa từng động thủ với ai.
Không ngờ lần đầu tiên đánh nhau lại dùng dao, hơn nữa lại ra tay với kẻ không phải là người.