Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442.

Chương 442. - Chương 442. -

Chiêu thức của bà ta không hề lắt léo nhưng sức mạnh của bà ta lớn mạnh đến bất ngờ, tôi và Khả Nhi đều không dám đối đầu mà chỉ có thể vừa né vừa tìm cơ hội tấn công. Sau một vài hiệp thì chúng tôi ngày càng phối hợp ăn ý với nhau, Diệc Liên Chân tấn công tôi thì Khả Nhi tấn công sau lưng bà ta; bà ta quay lại tấn công Khả Nhi thì tôi tấn công hai chân của bà ta. Đám âm binh bên ngoài vẫn không ngừng xông vào lục thần trận, bởi vì một khi chúng dừng lại thì Diệc Liên Chân sẽ mất đi sự bổ sung sức mạnh, và lúc đó lúc thần trận mạnh mẽ sẽ đốt cháy bà ta thành tro bụi.

Cuộc chiến đấu ở bên ngoài trận pháp vẫn đang tiếp tục.

Đại chiến ở trong trận pháp cũng không ngừng nghỉ.

Sau mười mấy hiệp, Diệc Liên Chân càng chiến càng hăng, lửa trên người bà ta cũng biến mất, áo giáp chiến của bà ta tả tơi đến mức không thể bao bọc lấy cơ thể nữa, bà ta tóc tai rũ rượi, toàn thân là máu, tựa như một con thú sắp chết đến nơi, đang cố gắng liều đến cùng với chúng tôi.

Nhưng chính tại lúc này âm binh bên ngoài đã hao kiệt, ngọn lửa bên ngoài lục thần trận lập tức biến mất.

Diệc Liên Chân hét lên thảm thiết, cả thân người lập tức bốc cháy, một luồng sức mạnh vô hình đánh bật bà ta ra khỏi lục thần trận, vừa nhanh vừa mạnh như nổ một phát súng, rơi độp xuống nền đất cách xa hơn mấy chục mét.

Sau khi rơi xuống đất, lập tức biến thành bộ dạng hắc bồ tát, bà ta gắng gượng đứng dậy, hét lên một tiếng phẫn nộ rồi hóa thành đám mây đen cuồn cuộn bổ nhào đến vây quanh lục thần trận.

Nhưng lần này sức mạnh của bà ta rõ ràng không còn được như trước đây.

Lúc thần trận nhanh chóng mở rộng, khu an toàn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Sức mạnh của hắc bồ tát đã hao kiệt đi hơn nửa. Bây giờ là lúc cho bà ta một vố nữa.

Tôi đưa dao cho Khả Nhi, điều kim quang đến tay trái, tay phải bấm chỉ quyết, lấy tốc độ nhanh nhất để làm ngũ lôi trận và dùng tay nắm chặt lại.

“Khả Nhi, đi theo sau tôi.” Tôi ra lệnh: “Tôi dùng trận pháp còn cậu dùng phệ linh đao!”

“Được!” Khả Nhi hét lớn.

Chúng tôi một trước một sau xông ra khỏi lục thần trận rồi chạy về hướng khu tàn tích miếu cổ.

Đám mây đen lập tức kết tụ thành hắc bồ tát ở trên không, giận dữ đuổi theo chúng tôi.

Tôi vừa chạy vừa cảm nhận tà khí của bà ta, khi bà ta đã đuổi kịp, tôi nhảy phốc lên, học cách xoay người trên không của Khả Nhi và vung tay đưa kim quang bắn ra.

Hắc bồ tát đang đuổi hăng, tránh người không kịp nên đang bị kim quang đáng trúng mặt.

Khí trường ngũ lôi trận lập tức bao bọc lấy bà ta, sức mạnh mạnh mẽ gần như xé toạc thân người bà ta ra.

Bà ta gào rú thảm thiết rơi xuống nền đất, vùng vẫy đứng dậy, Khả Nhi như một bóng ma, hùng hổ lao đến một nhát dao đâm xuyên qua đầu của bà ta.

Hắc bồ tát lập tức bất động.

Tôi xông đến bên cạnh Khả Nhi rồi kéo cô ấy chạy nhanh ra mấy chục mét.

Sau mấy giây, một luồng sóng tấn công mạnh mẽ bốc ra từ trong cơ thể của hắc bồ tát, thân người bà ta rung mạnh rồi hóa thành khí đen, phù một cái rồi tan biến.

Một lúc lâu sau Khả Nhi mới định thần lại rồi hỏi tôi: “Bà ta chết rồi à?”

“Chết rồi.” Tôi nói.

“Sẽ không sống lại nữa chứ?” Khả Nhi lo lắng.

Tôi nhìn cô ấy rồi xoa đầu cô: “Chúng ta thắng rồi!”

Khả Nhi bật cười rồi quay người ôm lấy eo tôi.

Tôi cũng cười rồi ôm chặt cô ấy vào lòng.

Mấy phút sau, lúc chúng tôi thu trận pháp, quay lại bên ngoài khu tàn tích miếu cổ thì phát hiện ở bên trong Bạch độ mẫu bốc lên một làn khói đen dày đặc. Lửa ở trong địa cũng vẫn cháy, hắc bồ tát sẽ không còn nữa.

Tôi dặn Khả Nhi đi lấy viên đá hào âm và viên đá hào dương đặt vào trong cốp xe rồi mở cửa lên xe chuẩn bị quay về sân bay A.

Sau khi lên xe tôi lấy điện thoại vệ tinh liên lạc với cô Chu Mẫn.

Khả Nhi nhanh thoăn thoắt cưỡi lên người tôi, nâng mặt tôi lên rồi hôn thật nồng nhiệt.

Tôi không kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.

Nha đầu này thật là biết nắm bắt thời cơ...

Cả thân người tôi nhanh chóng nóng bừng, giống như tôi bị trúng ngũ lôi trận vậy, lửa trên người tôi bốc lên hừng hực, dường như sắp phát nổ đến nơi rồi, tôi vô thức ôm chặt lấy chiếc eo thanh mảnh của cô ấy, bỏ mặc tất cả mà quấn quýt với nhau.

...

Có thể do ảnh hưởng của hoàn cảnh, có thể là vừa kết thúc một trận ác chiến, có thể là thời tiết đẹp. Cũng có thể là họa do ánh trăng gây ra ( trăng sáng khiến người ta tưởng ban ngày chứ tôi không có tội) dù sao thì chúng tôi không biết là chuyện gì nữa, quấn quýt với nhau hết đằng trước rồi lăn ra phía sau, suýt chút nữa thì...

Chỉ là vào đúng lúc quan trọng nhất thì tôi cố ngăn mình lại.

Mùi vị đó rất đau khổ.

Đau khổ quá đi mà!

Nhưng tôi nói với bản thân, không thể làm như vậy, ít nhất thì bây giờ không thể làm như vậy được...

Bình Luận (0)
Comment