Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 443. Thân Phận Bạn Bè

Chương 443. Thân Phận Bạn Bè Chương 443. Thân Phận Bạn Bè

Tôi phủ phục trước ngực của cô ấy, thở hổn hển hồi lâu, khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh lại.

Khả Nhi hiểu lòng tôi, cô ấy biết tôi không phải là không muốn...

Cô ấy khẽ mỉm cười. Đối với cô ấy mà nói, cái này còn quan trọng, ngọt ngào hơn cái đó...

Sau khi bình tĩnh lại, sau đó khẽ kéo áo cô ấy xuống che đi cơ thể xinh đẹp của cô, mặt đỏ bừng ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài thờ dài.

Khả Nhi lặng lẽ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo đang xộc xệch, tiếp đó sà đến dịu dàng ôm chặt lấy tôi.

Tôi ôm lấy bờ vai của cô ấy rồi lặng lẽ nhìn về phía xa xa, trong lòng dễ chịu khó tả.

Cô ấy dựa vào trong lòng tôi, yên tĩnh ngoan ngoãn như một con mèo con.

Một lúc lâu sau, tôi mỉm cười với cô ấy: “Đi thôi.”

Cô ấy cũng cười: “Ừm!”

Cô ấy nhướn lên hôn tôi một lúc rồi quay người xuống xe, rồi lại trèo lên khởi động xe.

Tôi cũng quay lại phía trước, cầm lấy chiếc điện thoại vệ tinh, liên lạc được với Chu Mẫn.

“Thiếu gia, tình hình thế nào rồi?” Chu Mẫn lo lắng hỏi.

“Chúng tôi làm xong rồi.” Tôi nói: “Chúng tôi cũng tìm được cuốn kinh thư đó rồi.”

“Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!...” Chu Mẫn cảm kích rơi nước mắt: “Cảm ơn cậu rất nhiều...”

“Khách sáo rồi.” Tôi mỉm cười bình thản: “Bây giờ chúng tôi quay về vùng cơ sở A, cô chuẩn bị máy bay nhé, sau khi chúng tôi đến đó thì quay về Thượng Kinh luôn.”

“Được!” Chu Mẫn nghẹn ngào nói: “Tôi sẽ sắp xếp ngay!”

“Vậy nhé.”

“Vâng!”

Tôi tắt điện thoại rồi nhìn Khả Nhi: “Tôi muốn ăn đùi dê nướng dì Tô làm.”

Khả Nhi nhếch miệng cười, gật đầu: “Được, để tôi bảo mẹ chuẩn bị, tối nay chúng ta sẽ ăn!”

Tôi cũng bật cười: “Được, đi thôi!”

“Ừ!’” Khả Nhi không dấu được nụ cười nơi khóe miệng, đổi phương dướng, đạp ga, chiếc xe ORV gầm rú phi về hướng sân bay A.

Quay về đến sân bay A, tôi lấy chiếc hộp và mở lấy ra viên đá hào dương và hào âm đưa cho Chu Mẫn.

Chu Mẫn ngây lại: “Hai viên đá này...”

“Linh hồn của hai người đồng nghiệp của cô ở trong đây, bên trong viên này là người đàn ông trung niên, còn viên này là nữ trợ thủ của cô.” Tôi lần lượt chỉ cho cô ấy xem, rồi nói tiếp: “Cô lấy vải đỏ bọc hai viên đá này lại rồi đưa họ về nhà đi.”

Cô Chu Mẫn ôm lấy mặt bật khóc nức nở.

Tôi không an ủi cô ấy mà dẫn Khả Nhi đi khỏi văn phòng của cô, đi thẳng đến nhà ăn.

Lúc này, cục trưởng Chu nên được yên tĩnh khóc một lúc.

Còn bọn tôi đánh cả một ngày rồi nên rất đói.

Trước khi chúng tôi quay lại, Chu Mẫn đã báo với nhà ăn để họ chuẩn bị phần ăn nhiều hơn bình thường cho chúng tôi. Chúng tôi đến ngồi ở nhà ăn, nhân viên lập tức mang cơm canh lên cho chúng tôi, rau có ba món, cá kho, gà om khúc, trứng xào cà chua, món chính là cơm trắng, ngoài ra còn có một đĩa táo.

Hai chúng tôi nói tiếng cảm ơn rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nhân viên trong nhà ăn lại mang cho tôi một cát canh trứng.

Thực sự tôi đói vãi ra, một hơi chén hết ba bát cơm, húp hai bát canh, lúc này với cảm thấy dễ chịu.

Lúc này, Chu Mẫn đến.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Khả Nhi rồi hỏi chúng tôi: “Cơm canh được chứ?”

“Ăn cũng được.” Tôi nói: “So với mì tôm, xúc xích, quân lương thì tốt hơn nhiều.”

Chu Mẫn sững lại rồi nhìn cá kho còn thừa lại trong đĩa, tiếp đó cầm thìa lên múc lên ngửi, lập tức phẫn nộ, đập bàn cái rầm, đứng dậy: “Người đâu? Lại đây!”

Một người quản lý của nhà ăn nhìn thấy vội chạy đến: “Cục trường Chu, tôi không thấy cô vào đây, cô đừng sốt sắng, có gì thì nói với tôi...”

“Vừa nãy tôi nói với các anh chị cái gì?” Chu Mẫn chất vấn gay gắt: “Bảo anh chị làm nhiều hơn bữa ăn bình thường mà anh chị mang cái thứ này ra đùa tôi à? Cá kho với canh kia là còn thừa lúc trưa, mà anh chị lại bưng thẳng lên cho cô cậu ấy ăn à?”

Người đó hoảng sợ, vội giải thích: “Cục trưởng Chu, cô nghe tôi nói, chuyện canh kia là do tôi khinh suất, nhưng cá là tôi mới làm lúc trưa, mùi vị tuyệt đối không có vấn đề gì! Cô bảo chúng tôi làm lượng ăn nhiều hơn bữa bình thường cho khách, chúng tôi sợ khách vội thế nên mới...”

“Thế nên mới lấy canh thừa cơm cặn cho đủ sống lượng à?” Chu Mẫn cười lạnh.

Người đó đỏ mặt: “Xin lỗi cục trưởng Chu, chúng tôi sai rồi, cô yên tâm, chúng tôi sẽ nhóm bếp ngay, làm lại món ăn cho khách!”

“Bỏ đi.” Tôi vội nói: “Chúng tôi đã ăn no rồi, cơm canh cũng rất ngon, thật đấy.”

“Đúng vậy, chúng tôi ăn no hết rồi.” Khả Nhi cũng nói: “Cục trưởng Chu, không cần làm phiền nữa.”

Chu Mẫn thấy chúng tôi nói như vậy nên cũng không nói gì thêm nữa.

Cô ấy nhìn người đó: “Bỏ đi, anh đi làm việc đi.”

“Vâng! Cục trưởng Chu!” Người đó thở phào rồi cảm kích nhìn chúng tôi một cái rồi quay người bước đi.

Chu Mẫn lại ngồi xuống rồi nhìn chúng tôi với bộ mặt tội lỗi:

Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, cô cậu đừng để bụng. Chuyện này phải trách tôi, vừa nãy tôi kích động quá mà không nói rõ cho bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment