Tôi mỉm cười dịu dàng: “Không sao, chúng tôi ăn rất ngon. Cục trưởng Chu, bữa cơm hết bao nhiêu tiền, chút nữa tôi sẽ gửi tiền lại cho cô.”
Chu mẫn sững lại: “Thiếu gia, cậu đang mắng tôi à?”
“Không không không, không có ý đó.” Tôi xua tay: “Quy tắc của Ngô gia chúng tôi là làm việc xong không được ăn cơm nhà chủ, bây giờ chuyện này đã làm xong rồi, theo lý mà nói chúng tôi không nên ăn cơm ở đây, nhưng không còn cách nào khác, bận rộn cả một ngày thực sự rất đói. Cơm canh này một trăm tệ có đủ không?”
Chu Mẫn ngại ngùng mãi không thôi: “Thiếu gia, cậu đừng đem tôi ra làm trò cười, được không? Cậu đã cứu mạng chúng tôi, ăn cơm còn trả tiền cho chúng tôi, vậy chúng tôi thành con người gì rồi? Hơn nữa, bữa cơm này không phải tiền tôi bỏ ra, cậu làm việc cho quốc gia, ăn bữa cơm thì có sao?”
Tôi suy nghĩ: “Vậy được rồi.”
Lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu gia, cậu ăn bữa cơm này thật thiệt thòi cho cậu rồi, đợi khi nào quay về Thượng Kinh, tôi mời cậu với Khả Nhi tiểu thư ăn bữa ra trò! Cậu yên tâm, tôi không lấy thân phận chủ để mời cậu đâu, mà lấy thân phận bạn bè, tôi muốn cùng với cậu với Khả Nhi tiểu thư cùng ăn bữa cơm, cậu thấy được không?’
“Qua khoảng thời gian nữa đi.” Tôi nói: “Khi nào tôi làm xong chuyện nữa thì chúng ta cùng nhau ăn sau.”
Chu Mẫn mỉm cười: “Được!”
“Máy bay chuẩn bị xong rồi đúng không?’ Tôi hỏi.
“Ừm, đã chuẩn bị xong rồi, có thể bay bất cứ khi nào.” Cô ấy nói.
Tôi đứng dậy: “Vậy đi thôi.”
Khả Nhi đứng dậy theo.
Chu Mẫn do dự một lúc rồi đứng dậy: “Thiếu gia, tôi có thể hỏi thêm một chuyện không?”
“Được, cô nói đi.” Tôi nhìn cô ấy.
“Thứ bên trong hộp đó, cậu mở ra xem chưa?” Cô ấy dò hỏi.
“Chưa.” Tôi điềm tĩnh nói: “Tôi không có hứng thứ với thứ đó, cũng không nên xem.”
“Thực sự chưa xem qua?” Cô ấy hỏi.
Khả Nhi nhíu mày: “Cục trưởng Chu, cô có ý gì vậy? Cô không tin thiếu gia của chúng tôi?”
“Không không, tôi không có ý đó.” Chu Mẫn vội phân bua: “Thực ra tôi muốn hỏi thiếu gia, nếu như lúc chúng tôi nghiên cứu thứ đó cần thiếu gia giúp đỡ, cậu có đồng ý không...”
Cô ấy trân trân nhìn tôi: “Thiếu gia, thực sự tôi không có ý khác!”
Tôi mỉm cười bình thản: “Không sao, tôi hiểu ý của cô rồi.”
“Vậy...cậu có thể giúp chúng tôi không?” Cô ấy hỏi.
Tôi lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm về thứ của cổ mật giáo, không giúp được đâu. Các cô làm việc cho quốc gia, nhân tài đầy rẫy, tôi nghĩ chúng tôi cũng không thể giúp cho cô rồi.”
Chu Mẫn hiểu ra ý của tôi, cô ấy biết chuyện này không thể ép buộc được.
“Được rồi, tôi tôn trọng cậu.” Cô ấy ngập ngừng: “Vậy nếu như đồng nghiệp của tôi có việc cần cậu giúp đỡ, cậu xem...”
“Cô nói cục trưởng Trần đó à?” Tôi hỏi.
Cô ấy ngại ngùng cười cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy anh ấy gọi điện đến nghe ngóng tình hình của cậu. Nhưng cậu yên tâm, những điều không nên nói tôi cũng không nói nửa lời.”
Tôi trầm tư giây lát: “Tùy duyên thôi.”
Chu Mẫn như trút được gánh nặng, gật đầu: “Ừm, hiểu rồi, cảm ơn thiếu gia!”
Tôi mỉm cười dịu dàng nhìn Khả Nhi: “Đi, về nhà thôi!”
Hơn mười giờ tối, chúng tôi ngồi trên chiếc máy bay quân đội quay về Thượng Kinh.
Sau khi đáp xuống sân bay, chúng tôi hi rời khỏi sân bay bằng chiếc xe của Khả Nhi đi thẳng về nhà cô ấy ăn đùi dê nướng.
Châu Mẫn kiên quyết tiễn chúng tôi nhưng đã bị tôi từ chối rồi.
Chuyện hắc bồ tát đã giải quyết xong, nên không nhất thiết phải khách khí như vậy.
Trên đường quay về, Khả Nhi hỏi tôi: “Thiếu gia, nếu như cục trưởng Trần đó đến tìm cậu làm việc thì cậu có nhận không?”
“Có thể không nhận thì không nhận.” Tôi nói: “Chuyện như thế này, làm nhiều thì sẽ rất phiền phức.”
“Phiền phức?” Khả Nhi không hiểu: “Là sao?”
“Chú Tề, cục trưởng Chu hay là cục trưởng Trần đó, bọn họ đều là những người chấp hành nhiệm vụ bí mật.” Tôi nói: “Tiếp xúc với họ thì bắt buộc lúc nào cũng phải giữ chừng mực. Trong mắt họ, chúng ta chỉ là những kẻ quái dị, mê tín dị đoan, có thể mang ra dùng nhưng lại không cho bàn dân thiên hạ biết. Hơn nữa chuyện họ làm là chuyện cơ mật. Rất nhiều người ở bên trên không biết, chúng ta không phải người của họ, biết được quá nhiều thì họ sẽ không yên tâm với chúng ta, thế nên sớm muộn gì chúng ta cũng gặp phiền phức. Về chuyện Vương thành Khiếu Vũ đó, tôi là vì chị của mình, còn chuyện hắc bồ tát là vì cục trưởng Chu và hơn trăm mạng sống của đồng nghiệp cô ấy. Và về cục trưởng Trần, dự án chú ấy phụ trách khó khăn hơn, cơ mật hơn, cũng phiền phức hơn. Thế nên chuyện của chú ấy, chúng ta tốt nhất cố gắng không chạm vào thì càng tốt.”
“Hiểu rồi...” Khả Nhi gật gật đầu: “Vậy về sau chúng ta không nhận làm việc cho họ nữa.”
“Lời không được nói tuyệt tình, mà phải để lại chỗ để tiến lui.” Tôi nói: “Đối với người làm phong thủy mà nói, cứ chuyện nào xác định được thì nó càng dễ sinh biến số. Thế nên theo lý thường, chúng ta không thể định ra kết hoạch rõ ràng được, mọi chuyện tùy duyên. Chuyện này cũng vậy, có thể không nhận thì không nhận , nhưng không thể nói trước là mình nhất định không nhận. Nếu không đến lúc đó khéo lại xảy ra biến số gì đó, khiến chúng ra không không tham gia không được. Như vậy chẳng khác gì tự tay vả mặt mình.”
“Là như vậy à...” Cô ấy hiểu ra: “Thảo nào cậu lúc nào cũng nói tùy duyên, thì ra là không muốn nói khẳng định chắc chắn vì sợ xảy ra biến số...”
“Nhân sinh vốn đầy rẫy biến số, thầy phong thủy nắm chắc cách thay đổi vận khí, biến số trước mắt cận kề thì càng nhiều. Nếu như không cẩn trọng, không tùy duyên, vậy ở thế giới này hoàn toàn là số mệnh đánh vào mặt.” Tôi nhìn con đường ở phía trước mỉm cười bình thản: “Thế nên, mọi chuyện tùy duyên chính là lựa chọn tốt nhất.”
Khả Nhi hiểu ra liền mỉm cười: “Ừm!”
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, rồi dặn cô ấy: “Này, tìm cái siêu thị dừng một lúc đi, tôi muốn mua chút đồ.”
“Cậu mua đồ gì vậy?” Cô ấy ngây người: “Mua gì thế?”
“Lần đầu tiên đến nhà cậu, không thể đi tay không được.” Tôi nói: “Tôi mua cho dì Tô hai chai rượu.”
“Ai ya, không cần, không cần.” Khả Nhi xua tay: “Cậu không cần mua cho mẹ tôi, cậu đã tặng mẹ tôi một căn nhà rồi còn.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Tôi nói.
“Trong lòng mẹ tôi, cậu là người nhà.” Cô ấy nhìn tôi: “Người nhà về nhà thì cần mang theo đồ gì chứ?”
“Chuyện này không nghe cậu được.” Tôi nhìn đồng hồ: “Đã hơn mười một giờ rồi, siêu thị lớn chắc đã đóng cửa rồi, tìm quán tiện lợi hai tư giờ đi.”
“Thiếu gia, thực sự không cần đâu....”
“Quyết định như vậy đi!”
Khả Nhi bó tay, cô ấy chỉ có thể nghe lời tôi.