Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 445 - Chương 445. Sân Thượng

Chương 445. Sân Thượng Chương 445. Sân Thượng

Mấy phút sau cô ấy dừng xe ở bên đường, chúng tôi mở cửa xuống xe, đi vào một quán tiện lợi.

Mặc dù là quán tiện lợi nhưng khu bán rượu ở đây rất phong phú đa dạng, các loại rượu ngon đều có cả.

Tôi đã mua hai chai rượu Mao Đài.

Lúc thanh toán, Khả Nhi tranh lên trả tiền nhưng đã bị tôi ngăn lại.

“Đây là tôi mua cho dì Tô.” Tôi nói với cô ấy.

Khả Nhi đỏ bừng mặt: “Thiếu gia, cậu...”

Tôi mỉm cười dịu dàng rồi cầm điện thoại lên quét mã trả tiền, thanh toán xong.

Sau khi từ quán tiện lợi bước ra, Khả Nhi vô thức ôm chầm lấy tôi.

“Được rồi, tôi đói rồi đây này.” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Mau đi thôi.”

Khả Nhi ôm chặt tôi hơn, đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu sao vậy?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Thiếu gia, tôi yêu cậu...” Cô ấy ngấn nước mắt, cảm động nói.

“Tôi cũng yêu cậu...”

Cô ấy bật cười rồi gật đầu thật mạnh: “Ừ!”

Tôi cũng cười, rồi lặng lẽ ôm chặt lấy cô ấy.

...

Nhà của Khả Nhi ở Nam Thành, căn nhà không phải quá lớn nhưng có một cái sân thượng.

Tô Nghiên bấm thời gian vừa chuẩn, lúc tôi và Khả Nhi về đến nơi thì đùi dê đã có thể ăn được rồi. Dì ấy nhìn thấy rượu tôi mua cho dì thì dì vui lắm, xách một mạch lên trên sân thượng rồi mở một chai ra rót vào ly.

“Ngày hôm nay uống cái này.” Dì rót cho tôi và Khả Nhi: “Hai đứa làm việc vất vả rồi, uống nhiều một chút, rồi đánh một giấc thật ngon!” , “Cảm ơn dì!” Tôi vừa cười vừa nói.

Khả Nhi có chút lo lắng, hỏi nhỏ tôi: “Thiếu gia, trên người chúng ta vẫn còn bùa đấy... Uống rượu không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi nói nhỏ: “Uống rượu thì không thể bói quẻ, nhưng không ảnh hưởng gì đến bùa.”

Lúc này Khả Nhi mới cảm thấy yên tâm, cười cười gật đầu: “Ừ, được! Vậy chúng ta uống nhiều một chút!”

“Ừ.” Tôi cầm ly rượu lên: “Dì, cháu kính dì” Tô Nghiên hiểu ra liền bật cười, rồi cầm ly lên cạn với tôi: “Cạn ly!”

Tôi uống hết nửa ly.

Còn Tô Nghiên một hơi uống hết sạch.

Tôi nhìn thấy liền uống nốt nửa còn lại.

Chúng tôi dùng ly uống bia nên chiếc ly này lớn hơn nhiều ly uống rượu.

Sau khi uống hết, huyết khí của tôi bốc lên, thở dài một hơi: “Phê quá!” Tôi Nghiên bật cười: “Rượu là phải uống như vậy!”

Dì ấy cầm con dao lên rồi cắt miếng thịt dê mỡ màng vàng rộm cho vào đĩa của tôi: “Nào, ăn thịt đi!”

“Vâng!” Tôi gặp miếng thịt đó cho vào miệng ăn.

Rượu cay tê nồng ấm, thêm cả vị tươi ngon của thịt dê, ôi cái cảm giác đó phê đến mức không tài nào diễn tả nên lời.

Tô Nghiên vừa cắt thịt cho tôi, vừa nói Khả Nhi: “Ngây ra đó làm gì? Rót rượu cho Ngô Tranh đi, tự động lấy mà ăn đi chứ, còn để mẹ mày chăm sóc cho à?”

Khả Nhi bật cười, cô ấy rót rượu cho rồi, tiếp đó tự tay đi cắt thịt dê.

Dì Tô Nghiên không phải đại gia giàu có, cũng không phải gia đình phong thủy, dì ấy không toát ra vẻ giàu có như người của Quách gia, cùng không có cảm giác thần bí như chú Cửu. Uống rượu với dì ấy khiến tôi có cảm giác vô cùng thân thiết, thoải mái, còn vô cùng ấm áp.

Chúng tôi vừa uống rượu ăn thịt, vừa nói chuyện, cứ nói chuyện như thế rồi nói đến Tề Khải Phong.

“Hôm nay Tề Khải Phong lại gọi điện thoại cho dì.” Tô Nghiên uống một ngụm rượu rồi nói: “Ông ấy muốn hai đứa đến chỗ ông ấy, nói là sẽ cho hai đứa đãi ngộ tốt nhất, với bảo dì khuyên hai đứa bay.”

Tôi chợt có linh cảm: “Lại gọi điện thoại? Trước đây chú ấy cũng gọi cho dì rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Tô Nghiên nói: “Gọi mấy lần rồi ấy chứ.”

Khả Nhi buông đũa xuống: “Vậy mẹ nói gì rồi?”

“Mẹ nói không được.” Tô Nghiên nhìn hai chúng tôi: “Những lời nói nào là cống hiến cho tổ quốc, có quỷ mới tin! Muốn lấy mẹ làm công cụ để hại các con của mẹ, nghĩ ngon quá ta!”

Nghe xong câu các con của mẹ, tôi và Khả nhi nhìn nhau rồi mặt ai cũng đỏ bừng.

Tô Nghiên tự rót rượu cho mình rồi nói tiếp: “Người như Tề Khải Phong đó không phải là xấu, chỉ là cái thói hay lên giọng đúng là khiến người ta ghét. Mấy năm nay, ông ấy dùng những lời giả tạo đó hại không biết bao nhiêu người trẻ rồi. Trong mắt dì, không nói thì thôi đi, ông ta còn lằng nhằng mãi không thôi. Thế nên hôm nay dì đã nói thẳng với ông ta rồi, chuyện này không thể được!”

“Mẹ anh minh!” Khả Nhi nâng ly rượu lên: “Vì chuyện này, con kính mẹ một ly!”

Tô Nghiên chạm ly với cô ấy một cái rồi uống một ngụm, đặt ly xuống, tiếp đó lấy con dao cắt miếng thịt dê nướng cho vào miệng, vừa ăn vừa hít vào một hơi thật sâu.

Tôi nhìn thần sắc của dì ấy liền cảm thấy có gì đó sai sai: “Dì ơi, dì...”

“Không sao...” Tô Nghiên xua tay, rồi nâng ly rượu lên, uống một ngụm hết sạch, tiếp đó nói với Khả Nhi: “Ngô Tranh đối tốt với con, người ta đã coi con là người kề cạnh rồi, không coi con là nha đầu, đây là tạo hóa của con. Đời con gái không dễ dàng gì, gặp được người đàn ông biết quý trọng con thì càng khó, con gái à, con nhất định phải trân trọng, biết chưa?”

“Mẹ, mẹ...” Khả Nhi cảm thấy hơi mơ hồ.

“Nhớ lời mẹ, biết chưa?” Tôi Nghiên nghiêm giọng nói.

“Vâng ạ!” Khả Nhi chân thành gật đầu: “Con nhớ rồi, mẹ à!”

Tô Nghiên bật cười: “Tốt, như vậy mới đúng chứ.”

Khả Nhi vô thức nhìn tôi một cái, rồi lại rót rượu cho Tô Nghiên, hỏi nhỏ dì ấy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Tô Nghiên không nói gì mà lặng lẽ đứng dậy, đi đến trước lan can, đầu ngẩng lên ngắm nhìn mặt trăng trên bầu trời, rồi khẽ thở dài.

Hai chúng tôi không rủ nhau trước mà cũng tự đứng dậy, đi đến phía sau dì ấy.

“Dì Tô Nghiên...”

“Mẹ...”

Tô Nghiên ngắm nhìn bầu trời, đôi mắt ngấn lệ: “Không sao, chỉ là mẹ nhớ cha con thôi...”

Khả Nhi rơm rớm nước mắt, bước đến lặng lẽ ôm ấy mẹ cô ấy.

Tô Nghiên lau nước măt côm chặt lấy con gái mình, khẽ hôn lên trán cô ấy, vui vẻ mỉm cười: “Được rồi, mẹ không sao rồi...”

“Vâng...” Khả Nhi ngấn nước mắt gật gật đầu: “Mẹ, bố ở trên trời rồi, mẹ còn có con mà...”

“Đúng vậy, mẹ vẫn còn có con.” Tô Nghiên khẽ véo lấy má của Khả Nhi: “Con là niềm tự hào của mẹ, luôn luôn là như vậy! Cha con ở trên trời cũng cũng sẽ tự hào về con!”

Khả Nhi cố ngăn dòng nước mắt: “Vâng...” Tô Nghiên khẽ vỗ vỗ lưng cô ấy, rồi buông cô ấy ra, khẽ mỉm cười: “Được rồi, đi ăn thôi.”

“Vâng!” Khả Nhi lau nước mắt, rồi cũng bật cười.

Tô Nghiên kéo tay Khả Nhi đi đến trước mặt tôi, rồi vỗ vỗ cánh tay tôi: “Ngô Tranh, cháu có thể đến chơi nhà dì làm dì rất vui. Cách đây hai mươi năm, dì là đồ đệ của cha nó, cũng là lính của cha nó. Lúc đó, dì cũng giống nó đi theo cháu như bây giờ vậy, đi đến khắp nơi cùng với bố nó để chấp hành nhiệm vụ bí mật, cùng vào sinh ra tử với nhau. Khả Nhi nó giống cô, nhận người như cháu rồi thì cả đời này nó là người của cháu. Ngô Tranh, dì rất thích cháu, dì chỉ có đứa con gái này, dì giao nó cho cháu rồi đấy...”

Tôi không nói gì mà lặng lẽ gật đầu.

Tô Nghiên bật cười, rồi kéo chặt lấy tay tôi: “Nào, uống rượu tiếp thôi.”

Tôi mỉm cười: “Vâng!”

Chúng tôi lại quay trở về bàn rồi tiếp tục uống rượu.

Lúc này điện thoại của tôi vang lên.

Tôi cầm lên xem thì ra là Đường Tư Giai, tôi lập tức nghe máy: “Alo, chị à, có chuyện gì vậy?”

Đường Tư Giai thở hổn hển: “Ngô Tranh... giám đốc Đỗ xảy ra chuyện rồi...”

Bình Luận (0)
Comment