Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446. Có Trộm Nhà

Chương 446. Có Trộm Nhà Chương 446. Có Trộm Nhà

“Chị ấy sao vậy?” Tôi hỏi: “Chị đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”

“Chị ấy nôn ra rất nhiều máu đen, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh rồi.” Chị ấy nuốt nước bọt cái ực: “Trước khi chị ấy hôn mê bất tỉnh đã kéo tay chị nói rằng chị ấy bị người ta ngầm hãm hại, bảo chị đến tìm em để cầu cứu!”, “Bây giờ các chị đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Bọn chị đang ở Nam Đảo.” Chị ấy nói.

“Được, em sẽ tới Nam Đảo ngay, chị bảo họ nhất định không được động vào người chị ấy, tìm một chiếc chăn đỏ đắp lên người chị ấy đi, đừng để bất cứ người nào lại gần.” Tôi dặn dò: “Em mua được vé máy bay thì sẽ bảo chị luôn, chị bảo người đến đón em nhé.”

“Được!”

Tôi tắt điện thoại rồi nhì Tô Nghiên: “Dì, cháu có chút việc nên phải đi trước đây, lần sau cháu sẽ đến uống rượu cùng dì.”

“Được, việc quan trọng hơn!” Tôi Nghiên nhìn sang Khả Nhi: “Con uống rượu rồi nên đừng lái xe, mau gọi xe đi.”

“Vâng!” Khả Nhi cầm điện thoại lên.

“Khả Nhi, đợi đã” Tôi ngăn cô ấy lại.

“Sao vậy?” Khả Nhi sững lại.

“Dì, Khả Nhi mới quay về nên để cô ấy ở với dì đi.” Tôi nói: “Để chuyện này một mình cháu giải quyết.”

“Không, tôi đi cùng cậu!” Khả Nhi nói.

“Ngô Tranh, chuyện lần này không cần đến nó à?” Tô Nghiên nhìn tôi.

“Ờm...” Tôi do dự.

Dì ấy hiểu ra: “Dì không cần nó bên cạnh đâu, để nó cùng cháu đi làm chính sự đi.”

“Cháu mới đưa con gái về cho dì, còn chưa ăn xong bữa cơm này thì lại phải lôi cô ấy đi.” Tôi cảm thấy rất hổ thẹn: “Dì, cháu...”

Tô Nghiên hiểu ra liền bật cười: “Dì đã giao Khả Nhi cho cháu rồi, nó là người của cháu, cháu đi đâu thì nó theo đấy. Ngô Tranh, cháu là người đi làm đại sự, không cần bận tâm những thứ này đâu, mau đi đi!”

Trong lòng tôi rất cảm kích: “Cảm ơn dì!”

Tô Nghiên dặn Khả Nhi: “Gọi xe đi con!”

“Vâng!” Khả Nhi gật gật đầu.

Tôi suy nghĩ rồi đứng dậy đi đến bên lan can, gọi điện thoại cho tiểu Quân.

Đợi một lúc thì tiểu Quân nghe máy.

“Alo, Ngô Tranh à...” Hình như cô ấy vừa mới tỉnh dậy: “Anh về rồi à?”

“Về rồi, nhưng bây giờ anh lại phải đi ngay.” Tôi nói: “Chị Đỗ Lăng xảy ra chuyện rồi.”

“Chị Đỗ Lăng?” Tiểu Quân lập tức tỉnh táo hẳn: “Chị ấy bị sao vậy?”, “Có lẽ bị người ta hãm hại rồi.” Tôi nói: “Chút nữa anh sẽ đi đến sân bay rồi bay đến Nam Đảo. Thế nên gọi điện báo cho em một tiếng, để em không lo lắng.”

“Vâng, anh cứ yên tâm làm việc đi, đừng lo cho em.” Cô ấy nói: “Bây giờ em đang ở nhà chỗ Thông Châu cùng với An Vũ. Anh có muốn nói chuyện với em ấy không?”

Tôi sững lại rồi hắng giọng: “Ờm...được...”

Tiểu Quân đưa điện thoại cho An Vũ đang ở bên cạnh.

An Vũ nghe máy: “Anh Ngô Tranh, anh lại phải làm việc rồi à?”

“Ừ, anh đi Nam Đảo.” Tôi nói: “An Vũ, lần này không cần em quan sát anh nữa, chuyên tâm việc quán cà phê đi, có chuyện gì thì cứ nói với chị tiểu Quân, để chị ấy giúp cho.”

“Vâng, em biết rồi, anh yên tâm đi.” An Vũ nói: “Anh cũng làm việc đi nhé, bọn em đợi anh trở về.”

Tôi mỉm cười bình thản: “Được.”

An Vũ đưa điện thoại cho tiểu Quân.

“Ngô Tranh, anh yên tâm đi.” Tiểu Quân nói: “Nếu như cần tụi em thì anh cứ gọi điện thoại.”

“Ừ.” Tôi hắng giọng: “Tiểu Quân, em thật tốt...”

Cô ấy cười thật ấm áp: “Được rồi, đi làm đi, bọn em ngủ đây.”

Tôi tắt điện thoại, trong lòng trở nên ấm áp, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.

Tô Nghiên đang ở phía sau lưng tôi nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó dường như đã nhìn xuyên qua người tôi vậy.

Tôi đỏ bừng mặt: “Dì, cháu...”

Tô Nghiên bật cười, rồi đi đến bên cạnh tôi, vỗ vỗ vào vai tôi: “Không cần ngại ngùng như thế, không phải dì không biết...”

Tôi ngại ngùng cười cười: “Ờm...Cảm ơn dì...”

Khả Nhi đứng dậy đi đến: “Thiếu gia, gọi được xe rồi này, một phút nữa là đến.”

“Ừ.” Tôi nhìn Tô Nghiên: “Dì, vậy bọn cháu đi đây.”

Tô Nghiên rất bình thản: “Đi đi.”

Tôi thở một hơi dài rồi nhìn Khả Nhi: “Đi.”

“Ừm!” Khả Nhi gật đầu, rồi nói với Tô Nghiên: “Mẹ, mẹ tự dọn nhé, bọn con đi đây!”

Tô nghiên gật đầu.

Hai chúng tôi không nói gì liền quay người bước đi.

Tô Nghiên lặng lẽ nhìn theo bóng hình của hai chúng tôi, vui vẻ mỉm cười.

Đến sân bay đã là hơn hai giờ sáng.

Khả Nhi mua được hai vé máy bay đi đến Nam Đảo, chúng tôi qua chỗ kiểm soát an toàn rồi đến khu chờ máy bay.

Chuyến bay sẽ cất cánh lúc ba giờ thế nên phải đợi nửa tiếng nữa.

Lúc này tôi đã tỉnh rượu từ lâu.

Tôi thử xem Đỗ Lăng rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng thử mấy lần rồi đều không nhìn thấy gì.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

“Kỳ lạ quá...” Tôi cảm thấy khó hiểu: “Sao lại như vậy nhỉ...”

“Sao vậy?” Khả Nhi hỏi tôi.

Bình Luận (0)
Comment