Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460. U Oanh Chi Tế

Chương 460. U Oanh Chi Tế Chương 460. U Oanh Chi Tế

Bày xong trận pháp, cô ấy đứng dậy rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, đến bên cạnh tôi, cầm lấy chiếc áo của Đỗ Lăng, muốn mặc nó vào.

Tôi có linh cảm, rồi kéo tay cô ấy lại: “An Vũ nhất định phải mặc lên à?”

Cô ấy ngây người rồi lắc đầu: “Không phải vậy, sao thế anh?”

“Vậy thì đừng mặc nữa.” Tôi nói: “Trên đó dính máu rồi, em cầm nó là được.”

“Không vấn đề gì đâu.” Cô ấy nói: “Em không sợ thứ này.”

“Anh không muốn để em mặc áo dính máu.” Tôi nhìn cô ấy: “Đừng mặc nữa, cầm thôi, được chứ?”

Đương nhiên An Vũ hiểu được ý của tôi.

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi một cái, lặng lẽ gật đầu: “Vâng...” Tôi mỉm cười bình thản, rồi buông tay cô ấy ra: “Đi đi.”

“Vâng.” Cô ấy gật gật đầu, rồi cầm chiếc áo quay về trung tâm trận pháp, hai tay tách ra rồi nâng chiếc áo lên trên tay, hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt hiện lên thứ ánh sáng dịu dàng xanh lam ảo diệu.

Tiếp đó, trên người cô ấy cũng tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, trong tay đổ đầy mồ hôi, vô thức nuốt bọt.

Sau đó vài phút, thứ ánh sáng đó trên người cô ấy biến mất.

Cô ấy trầm tư giây lát rồi quay người đi đến bên tôi.

“Linh hồn chị Đỗ Lăng đang ở Thượng Kinh.” Cô ấy nói: “Bọn họ đã giấu chị ấy ở trong địa cung của ngôi miếu cổ nằm ở ngoại ô phía Tây, bên ngoài điện có lạt ma tụng kinh làm phép ngày đêm, trong điện có phong thủy trận, trong địa cung còn có quỷ mẫu thiên la trận.”

“Quỷ mẫu thiên la trận?” Tôi nhíu mày: “Chính là trận pháp xung quanh có ác quỷ, dùng lưới đỏ nối tiếp, trên lưới có tiền đồng, bùa chú với tóc người à?”

“Đúng vậy!” Cô ấy gật đầu: “Chính là trận pháp mà anh đã dùng truy hồn phù nhìn thấy được.”

“Trận pháp này có lai lịch thế nào?” Tôi hỏi.

“Đây là tà thuật mật giáo.” Cô ấy nói: “Trận pháp này vốn là một loại phong hồn trận của Nam phái đạo giáo cửu linh môn, tên gốc là tứ thần thiên la trận. Cụ thể là dùng bốn người có sức mạnh tu luyện ngang nhau, biến thần pháp hóa thành cửu linh tứ thánh, sau đó bốn người đó đồng thời sử dụng cửu linh thiên la chú tổ hợp thành trận pháp, dùng phong hồn trấn yêu, thế nên uy lực rất lớn. Sau đó không biết thế nào mà trận pháp nàu bị mật giáo học được, bọn họ dựa vào nguyên lý của tứ thần thiên la trận, lấy tứ quỷ thay cho tứ thần, lấy lưới đỏ máu người thêm bùa chú, tiền đồng, tóc người và cả xương người thay thế cho thiên la chú, sau đó liền biến thành loại quỷ mẫu thiên la trận có tà khí xung thiên.”

“Uy lực của nó như thế nào?” Tôi hỏi.

“Không phải là quá lợi hại nhưng trận pháp này rất bẩn nhớp.” Cô ấy nói: “Trên quỷ mẫu đó, lưới huyết, bùa chú, tiền đồng, tóc người đều cho thêm lời nguyền vô cùng ác độc, một khi chạm vào thì sẽ bị tà chú quấn lấy thân.”

Cô ấy nhìn tôi: “Em biết anh Ngô Tranh không sợ, anh phải phá trận đó, cũng rất dễ dàng thôi, nhưng trong quá trình phá trận, nhất định không được để mất cứ thứ gì như lưới huyết, bùa chú, tóc người chạm vào gương, nếu không cho dù cứu được chị Đỗ Lăng thì đời còn lại về sau của chị ấy cũng bị hủy hoại hoàn toàn.”

Tôi hít một hơi sâu, gật đầu: “Anh hiểu rồi, lời chú làm hại linh hồn, trừ phi đổi mệnh nếu không thì không có cách nào cứu được.”

“Đúng vậy!” Cô ấy gật đầu.

Tôi suy nghĩ: “Ở đó ngoài lạt ma ra còn có người nào khác không?”

“Có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô ta trốn ở trong đại điện.” An Vũ nói: “Có mấy người đàn ông bảo vệ cô ta, những người đó đều có võ công, trên người còn có dao.”

“Ngôi miếu đó tên là gì?” Tôi hỏi.

“Thanh Long tự.” Cô ấy nói: “Là một chùa miếu mật tông, vừa được xây dựng không lâu, có điều địa cung đó đã có hơn ba trăm năm tuổi...”

“Thanh long tự?” Tôi nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.

An Vũ nhìn tôi: “Sao vậy? Anh biết ngôi miếu đó à?”

Tôi cười bất lực: “Em biết ngôi miếu này là do ai bỏ tiền ra tu sửa không?”

An Vũ ngây người: “Chị Đỗ Lăng ạ?”

“Cách đây ba năm, chị Đỗ Lăng quen một đại lạt ma mật tông, lạt ma đó nói ngoại thành phía tây có một tàn tích ngôi miếu cổ, ông ta muốn tu sửa xây lại từ đầu. Chị Đỗ Lăng nghe thấy liền đưa cho ông ta một nghìn năm trăm vạn tệ để tu sửa Thanh Long tự đó.” Tôi nói: “Chuyện này chị Đỗ lăng không còn nhớ nữa. Sự hảo tâm ban đầu bây giờ lại biến thành lao ngục giam cầm chị ấy. Em nói xem chuyện này là như thế nào?”

An Vũ hiểu ra: “Chuyện này...vốn đã được sắp đặt?”

“Đúng.” Tôi gật đầu: “Đại lạt ma đó và kẻ thân thích hại chị ấy là cũng một guộc với nhau, bây giờ hai bọn chúng trốn ở trong phong thuỷ trận, để hại chị Đỗ Lăng, nhăm nhe gia sản của chị ấy, những người đó đã bận rộn ở Thanh Long tự suốt ba năm.”

Bình Luận (0)
Comment