Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461. Thanh Long Tự

Chương 461. Thanh Long Tự Chương 461. Thanh Long Tự

“Thì ra là như vậy...” An Vũ gật đầu: “Những người đó đáng được dạy dỗ một trận...”

Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, em đi cùng anh chị nhé.”

“Không, em đã giúp anh rất nhiều rồi.” Tôi nói: “Chuyện còn lại thì để anh và Khả Nhi giải quyết!”, “Nhưng mà...” Cô ấy vẫn muốn nói.

“An Vũ.” Tôi ngắt lời cô ấy: “Quyết định như vậy đi.”

Cô ấy do dự một lúc rồi gật đầu: “Vậy được rồi...”

Tôi mỉm cười dịu dàng: “Được rồi, chúng ta xuống dưới lầu thôi, tối nay em ở lại đây, ăn xong cơm thì anh và Khả Nhi sẽ đi Thanh Long tự.”

“Em không ở đây đâu, em về nhà.” Cô ấy nói: “Anh Ngô Tranh, nếu như anh cần em thì gửi wechat cho em, em có thể đến Thanh Long tự giúp đỡ bất cứ khi nào.”

Tôi suy nghĩ: “Được!”

Cô ấy mỉm cười: “Vâng!”

Chúng tôi quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Khả Nhi nhìn thấy chúng tôi đi ra liền vội vàng bước đến: “Thiếu gia, sao rồi?”

“Tìm được rồi.” Tôi nói nhỏ: “Ăn xong thì chúng ta đi.”

Đôi mắt Khả Nhi sáng bừng: “Được!”

Tôi nhìn hai người con gái: “Đi, đến phòng ăn thôi.”

Ăn cơm xong, An Vũ lái xe về Thông Châu.

Tôi và Khả Nhi cũng xuất phát luôn, đi thẳng về Thanh Long tự ở ngoại thành phía tây Thượng Kinh.

Trên đường, tôi đã lên mạng tìm được một số ảnh của Thanh Long tự, sau khi phân tích một lượt thì vẽ được ra một tranh bố cục. Quy mô của Thanh Long tự không phải quá lớn, diện tích khoảng ba mươi mẫu, có ba đại điện. Đại điện thứ nhất là Thanh Long vương điện, thờ phụng Thanh Long vương; điện thứ hai là Di Lặc điện, thờ phụng bồ tát Di Lặc; điện thứ ba là Kim Cang điện thờ phật mẫu độc phát của mật giáo.

Vị phật mẫu độc phát này là thần hộ pháp lớn của mật giáo, có một khuôn mặt và hai tay, thân người mặc áo da người, chiếc váy da hổ, chỉ có một mắt, một nanh, tóc dựng đứng, đầu đội năm mũ đầu lâu, một núm vú ở ngay giữa ngực, tay phải nâng xác, tay trái cầm tim quỷ và con sói, cổ đeo năm mươi cái đầu người còn máu tươi nguyên...

Tôi nhìn tượng phật mẫu độc phát ở trong điện thoại mà bỗng nhiên hiểu ra, thì ra bốn tượng ác quỷ trong địa cung mà tôi nhìn thấy chính là nó...

Tôi trầm tư giây lát, rồi hỏi Khả Nhi: “Còn bao xa nữa?”

Khả Nhi nhìn chỉ dẫn: “Khoảng mười năm cây nữa..”

“Không cần đi thẳng đến đó.” Tôi nói: “Tìm nơi đỗ xe đi, chúng ta chạy qua đó.”

Khả Nhi hiểu ra: “Được!”

Sau đó vài phút, chúng tôi đi lên đường cao tốc đến khu thành phố, tìm một siêu thị và đỗ xe ở bãi đỗ xe.

Sau khi đỗ xong xe, tôi kéo tay trái của Khả Nhi rồi bấm chỉ quyết làm phụng nhãn phù, một khinh thân phù, một tị hỏa phù, rồi lần lượt đưa chúng vào tay trái của cô ấy.

Thân người Khả Nhi run lên khe khẽ, rồi trút hơi thở dài.

Tôi tập trung tinh thần hình dung ra ba lá bùa này rồi đưa chúng hoá thành trận pháp. Dung hợp vào trong cơ thể mình.

“Thiếu gia, tại sao lại dùng tị hỏa phù?” Khả Nhi không hiểu: “Lần này có cháy hả?”

“Tôi muốn đốt Thanh Long tự.” Tôi thờ ơ nói.

“Đốt?” Cô ấy sững lại: “Tại sao vậy?”

“Trong địa cung của điện phật mẫu độc phát này có một trận pháp rất bẩn nhớp, nếu để lại thì sẽ thành tai họa, còn nếu xử lý nó thì cũng rất khó để xử lý sạch sẽ.” Tôi nói: “Một ngọn lửa đốt cháy là cách xử lý tốt nhất, tránh được việc nó sẽ gây tai hại cho người dân sau này.”

“Là như vậy à...” Cô ấy hiểu ra: “Vậy thì nên đốt thôi.”

Tôi hít một hơi sâu rồi mỉm cười với cô ấy: “Đi thôi!”

Cô ấy cũng cười: “Ừ!”

Hai chúng tôi mở cửa xuống xe rồi đi khỏi bãi đỗ xe, đến một góc vắng vẻ, sau khi thấy xung quanh không có ai liền tăng tốc độ chạy về phía Thanh Long tự.

Quãng đường hơn mười cây mà chúng tôi chỉ mất khoảng một phút là chạy đến nơi rồi.

Thanh Long tự nằm ở dưới núi Tây, bên trong và bên ngoài không có đèn điện, trước mặt tối om, phía sau thấp thoáng ánh lửa vô cùng yếu ớt. Trong màn đêm u tối, trong nó như một ngôi miếu quỷ vô cùng âm u.

Có điều, càng âm u hơn nữa thì nó cũng không âm u bằng đống tàn tích ngôi miếu cổ của hải Mê sơn, thế nên tôi và Khả Nhi hoàn toàn không coi nó ra gì. Đi đến cửa ra vào, nhảy tót lên tường, rồi vượt tường nhảy vào trong vườn.

Trong miếu vô cùng yên tĩnh, tối đen như mực, không có một người nào.

Phía sau ngôi miếu cũng chính là phương hướng đi đến điện phật mẫu độc phát, nó phảng phất một luồng tà khí dày đặc.

“Thiếu gia, có gì đó không đúng lắm...” Khả Nhi nói nhỏ: “Nơi này sao lại không có chút ánh sáng nào? Không có truyền điện à?”

“Không phải không truyền điện mà là chưa bật.” Tôi nói nhỏ: “Chúng sợ sẽ cắt điện sau khi chúng ta đến, thế nên chúng tự ngắt điện trước.”

“Đ- má...” Khả Nhi ngây người: “Lại còn như vậy nữa...”

“Đi, đến phía sau xem sao.” Tôi nói.

“Được!” Cô ấy gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment