Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462.

Chương 462. - Chương 462. -

Chúng tôi lướt qua điện Thanh Long vương ở phía trước, giống như hai bóng ma bay lên đại điện Đi Lặc ở phía sau,điện phật mẫu độc phát lập tức xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.

Điện phật mẫu độc phát là điện chính lớn nhất trong ba điện, vô cùng khí thế, nguy nga tráng lệ. Xung quanh điện thắp hơn trăm ngọn đèn dầu bơ chiếu sáng ở hậu viện, mấy chục lạt ma mặc áo đỏ vây xung quanh đại điện, ngồi ở trên đệm, tập trung toàn bộ tinh thần đọc kinh niệm chú. Ở hai bên cạnh có một số lạt ma khác đang khởi động thân người, chuẩn bị đổi ca cho nhau.

Trong lớp tà khí ở trên không của đại điện, có thể thoang thoáng nhìn được bóng nhìn cao khoảng mười mấy mét.

“Thiếu gia, đó là gì vậy?” Khả Nhi hỏi nhỏ.

“Là phật mẫu độc phát mà đám lạt ma dùng chú và quán tưởng kết tụ lại.” Tôi nói: “Chỉ là ảo ảnh àm thôi, không lợi hại gì đâu.”

“Bóng quỷ này có tác dụng gì vậy?” Cô ấy không hiểu.

“Bọn chúng vây quanh đại điện ngày đêm không ngừng tụng kinh để cầu xin phật mẫu độc phát, dùng phương pháp này để khiến cho quỷ mẫu thiên la trận trong địa cung trở nên mạnh hơn nữa.” Tôi giải thích: “Trong đại điện cũng có phong thủy trận, hai trận pháp mà kết hợp với nhau thì thần thông của tôi sẽ không thể cảm nhận được nơi này.”

“Hiểu rồi...” Cô ấy gật đầu rồi nhìn tôi: “Vậy chúng ta đánh thế nào?”

“Phá trận không khó, vấn đề là bên dưới có nhiều người như vậy.” Tôi nhìn đám lạt ma ở bên dưới: “Phải nghĩ cách đuổi hết bọn chúng đi mới được...”

Khả Nhi rút dao ra: “Tôi xuống đó dụ bọn chúng ra!”

Tôi nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Cậu mà xuất hiện một cái là chúng ta sẽ bị bại lộ ngay, chuyện sau đó sẽ khó giải quyết.”

“Vậy phải làm sao?” Cô ấy hỏi.

Tôi trầm tư giây lát, có chủ ý rồi: “Dọa cho chúng chạy đi.”

“Dọa cho chạy đi?” Khả Nhi không hiểu: “Dọa thế nào?”

“Không phải bọn chúng cầu xin phật mẫu độc phát đó sao?” Tôi quay đầu nhìn bóng dáng ở bên trên đại điện: “Vậy chúng ta cho thêm chút hiện tượng dị thường, dùng phật mẫu độc phát để dọa cho chúng chạy đi!”

Mắt Khả Nhi sáng bừng: “Ví dụ...làm một trận cuồng phong?”

Tôi không nói gì mà giơ ngón cái về phía cô ấy.

Cô ấy cười hê hê: “Thiếu gia thông minh thật đấy! Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”

Tôi gật đầu: “Được!”

Tôi tập trung tinh thần rồi điều kim quang đến tay trái, tay phải bấm chỉ quyết, bày trận làm bùa, bày xong một lục thần trận rồi nắm chặt trong tay.

“Một lúc nữa, sau khi gió nổi lên thì những người ngoài đó nhất định sẽ bị dọa mà chạy đi, đến lúc đó chúng ta nhân lúc hỗn loạn rồi đi vào trong đó.” Tôi nói với Khả Nhi: “Trình Tuyết trốn ở trong điện, bên cạnh cô ấy có sáu vệ sĩ, trên người có dao. Chúng ta không nhất thiết phải giết người, đánh ngất chúng là được, quan trọng là Trình Tuyết, người phụ nữ này nhất định chúng ta phải bắt được ả!”

“Được!” Khả Nhi gật đầu: “Đám vệ sĩ đế để tôi xử!”

Tôi không nói gì nữa liền quay người vung tay ra, một luồng kim quang bay đi và hạ xuống trước điện phật mẫu độc phát. Ngay lập tức, khí trường mạnh mẽ của lục thần trận nổi lên trên mặt đất, rồi nhanh chóng nở rộng ra hóa thành một trận sóng tấn công mạnh mẽ. Nó khiến cho đám lạt ma đang tụng kinh nhốn nháo, không ngừng thổ huyết, bóng hình trên không đại điện bị trận pháp tác động cũng sụp đổ tan tành, biến mất không thấy nữa.

“Đ- má...” Khả Nhi sững sờ: “Tưởng thế nào, không ngờ lại bị hạ đo ván như vậy!”

“Bọn họ đang quan tưởng, niệm chú, trên người đều là tà khí.” Tôi nói: “Lục thần trận không nhận tà khí thế nên lúc chúng bị trận pháp tấn công liền bị thổ huyết.”

“Vậy dùng gió nữa không?” Khả Nhi hỏi.

Tôi mỉm cười bình thản: “Không vội, đợi bọn chúng bình tĩnh lại chút đã...”

Bên dưới đang nhốn nháo không khác gì nồi cháo.

Đám lạt ma đó không thấy kết giới kim quang, những người không bị thương vội quỳ trên đất, không ngừng khấu đầu cầu xin; còn những người bị thương, nặng thì ngất đi, nhẹ thì vội lau vết máu ở miệng rồi quỳ xuống hết với nhau, không ngừng khấu đầu trước kết giới kim quang.

Tôi tiếp tục hình dung ra Thanh Long phù và Bạch Hổ phù, đưa hai lá bùa dung hòa thành một thể, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải niết một cái, biến thành thủ quyết rồi niệm chú: Bạch hổ khiếu phong, thanh long nhập vân, sắc!

Vừa niệm xong tôi đưa tay ra búng một cái, đưa hai lá bùa bay vào trong lục thần trận.

Lúc thần trận rung mạnh, ngay sau đó tiếng gió sấm nổi lên, linh khí trường mạnh mẽ lập tức hóa thành trận cuồng phong thổi bay đi những cái đèn dầu bơ. Lúc này, đèn bay tứ tung, đám lạt ma khóc cha khóc mẹ, chạy toán loạn tứ phía.

Mấy giây sau, nổ đoàng một tiếng, lục thần trận phát nổ.

Tôi và Khả Nhi nhắm chuẩn thời cơ, bay xuống điện Di Lặc, xông vào trong điện phật mẫu độc phá.

Đám lạt ma chỉ nghĩ giữ mạng mình thôi, chúng hoàn toàn không để ý đến chúng tôi.

Sáu tên bảo vệ trong điện vừa nhìn thấy chúng tôi xông vào, nhất thời chưa phản ứng kịp đều ngây ngốc ra đấy.

Bình Luận (0)
Comment