Trong sáu người đó có năm người tuổi xấp xỉ nhau, tầm khoảng hai mươi lăm, hai ngươi sáu tuổi, người còn lại là kẻ cầm đầu bọn chúng tầm bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra khí thanh sát đầy mình, vừa nhìn là biết hắn ta đã từng giết người.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, người đó lập tức phản ứng lại rồi chỉ vào tôi: “Nó là Ngô Tranh! Giết nó đi!”
“ĐM, bà nó chứ!” Khả Nhi hét lên phẫn nộ.
Người đó nói xong liền xông lên, hắn bị đánh bay ra sau xa bảy tám mét, rầm một tiếng đập lên trên tượng phật mẫu độc phát cao lớn, tiếp đó kêu la thảm thiết, rồi rơi phịch xuống đất, ho khan vài tiếng, thổ huyết ọc ọc.
Động tác của Khả Nhi thực sự quá nhanh, năm người đó đều ngây người đứng như trời trồng.
“Ra tay đi!” Người trung niên đó hét lên phẫn nộ.
Lúc này năm người đó phản ứng lại, rút con dao ra rồi gào hét xông về phía Khả Nhi.
Thân hình Khả Nhi nhanh như điện, xông lên trên vừa tránh vừa tấn công nhanh như chớp, chỉ một loáng mà năm vệ sĩ đó đều ngã nhào trên đất, chúng bị đánh ngất hết rồi.
Người đàn ông trên đất sững sờ, kinh hãi nhìn Khả Nhi: “Mày...mày...”
Khả nhi đi đến trước mặt ông ta, cười lạnh, vung roi quất mạnh vào mặt người đàn ông đét một tiếng rõ to.
Người đàn ông lập tức kêu rên ư ử rồi lăn ra xa mười mấy mét, nằm yên bất động.
Tôi không khỏi nhíu mày.
Khả Nhi đánh xong, cô ấy vỗ tay bồm bộp rồi quay về bên tôi: “Đã xong!”
“Bạo lực quá.” Tôi nói.
“Ai bảo hắn dám nói cậu như vậy...” Khả Nhi cằn nhằn: “Nếu không phải cậu không cho phép thì tôi đã muốn đánh chết ông ta rồi!”
Tôi bật cười rồi xoa đầu cô ấy: “Cậu ấy à...”
Khả Nhi sà đến ôm tôi.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy phản ứng lại rồi vội buông tôi ra, nhìn xung quanh: “Ơ? Trình Tuyết đâu?”
“Có lẽ bà ta trốn vào trong địa cung rồi.” Tôi nhìn xung quanh: “Vừa nãy lục thần trận vừa phát nổ liền phá tan trận pháp ở đây rồi, như vậy cũng tốt, chúng ta không cần phá nữa.”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Vào địa cung đi cứu người đã.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu: “Cửa vào địa cung ở đâu?”
Tôi dẫn cô ấy đến phía sau phật mẫu độc phát, kéo chiếc rèm màu vàng che bức tường, để lộ ra cánh cửa sắt ở phía sau.
“Đây chính là cửa vào.” Tôi nói.
Khả Nhi xem xét thì thấy cửa đã bị khóa từ bên trong, cô ấy lùi ra sau mấy bước rồi xông lên đạp mạnh một cái.
Rầm một tiếng, một dấu chân nông in trên cánh cửa.
Khả Nhi nhíu mày, liên lục đạp mấy nhát, nhưng cánh cửa sắt vẫn không chút dịch chuyển nào, chỉ là bên tránh cánh cửa xuất hiện mấy cái dấu chân mà thôi.
Tôi ngăn cô ấy lại: “Được rồi, đổi bùa nào.”
Cô ấy nhìn tôi: “Được!”
Tôi kéo tay trái của cô ấy, đầu tiên phá giải tị hỏa phù trên người cô ấy, tiếp đó làm lại thần lực phù, nhẹ nhàng ấn vào cánh tay trái của cô.
Người Khả Nhi rung lên một cái rồi trút hơi dài.
“Lại nào.”
“Ừ!”
Cô ấy tập trung tinh thần, trên người kết tụ bạch khí nhàn nhạt, tiếp đó đập mạnh một cái, rầm một tiếng, cánh cửa sắt lập tức mở ra, cửa vào đã thông rồi.
Chúng tôi lập tức đi vào trong mật đạo, men theo cầu thang đi vào trong địa cung ở bên dưới.
Địa cung này không lớn chỉ có ba mươi mấy mét vuông thôi, bên ngoài không bật đèn, nhưng ở trong đây ánh lửa chiếu sáng như ban ngày. Quỷ mẫu thiên la trận được bày ở giữa địa cung, Trình Tuyết đứng ở bên cạnh trận pháp, bà ta ấn chặt lấy sợi chỉ đỏ ở trên tay tượng quỷ mẫu, ả đang kinh hãi nhìn chúng tôi, không ngừng run lẩy bẩy.
Khả Nhi nhíu mày, theo bản năng muốn xông lên trên.
Tôi đưa tay ngăn cô ấy lại.
“Thiếu gia, cậu...” Khả Nhi không hiểu.
“An Vũ nói rồi, quỷ mẫu thiên la trận rất bẩn nhớp.” Tôi nói: “Thứ gì chạm phải nó thì sẽ bị tà thuật quấn thân, sống không bằng chết.”
“Ha ha ha...” Trình Tuyết cười ma mãnh: “Mày nói đúng rồi, quỷ mẫu thiên la trận này là thượng sư của tao tự tay bày trận! Ngoài thượng thư của tao ra thì bất cứ người nào động phải đều sẽ bị thần maha mara lấy mạng! Không có ai có thể thoát được!”
“Bà dọa nạt ai vậy!” Khả Nhi tức giận: “Bà mày đây còn đánh cả oán linh của công chúa thời Nguyên nữa là, còn sợ mấy cái vớ vẩn này à?”
“Đừng qua đây!” Bà ta nghiêm giọng: “Chúng mày mà dám nhúc nhích thì tao sẽ cắt đứt sợi chỉ đỏ này! Đến lúc đó lưới máu hạ xuống, Đỗ Lăng sẽ hồn bay phách tán!”
“Bà dám à!” Khả Nhi hét lên phẫn nộ.
“Mày nhìn xem tao có dám không!” Trình Tuyết cũng gào lại đáp trả.
Khả Nhi theo bản năng muốn xông lên nhưng tôi đã đưa tay ra ngăn cô ấy lại: “Khả Nhi!”
Trình Tuyết bị dọa khiếp sợ, tay run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì cắt đứt chỉ đỏ.
Thấy tôi ngăn Khả Nhi lại, lúc này ả mới thở phào, rồi nhanh chóng nấp sau tượng quỷ mẫu, bà tay dùng dao ấn vào sợi chỉ đỏ đó, cảnh cáo chúng tôi: “Chúng mà đừng qua đây! Đừng qua đây!”
Khả Nhi giậm chân rầm rầm dưới đất, cô ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, làm thế nào bây giờ?”