“Một khi lưới đỏ rơi xuống thì chị Đỗ Lăng sẽ toi luôn.” Tôi nói: “Đừng kích động...”
“Ha ha ha...” Trình Tuyết bật cười: “Mày là Ngô Tranh đúng không? Thảo nào Đỗ Lăng coi trọng mày như vậy, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh đấy! Em gái à, mày phải nghe thiếu gia của mày, mày mà dám qua đây thì tao cho Đỗ Lăng xanh mộ với tao luôn!”
“Bà!” Khả Nhi tức giận tím người.
“Chị Đỗ Lăng là chị em chung phòng với bà, tại sao và lại đối xử như vậy với chị ấy?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Vì tiền! Vì tình yêu!” Trình Tuyết cười lạnh: “Đỗ Lăng có gì giỏi cơ chứ? Tao chính là ngứa mắt khi thấy cái bộ dạng cao cao tại thượng của nó! Lúc học đại học, thành tích của tao tốt hơn nó, cũng xinh đẹp hơn nó, nhưng vì nó là phú nhị đại, người đàn ông mà tao thích đều theo đuổi nó! Lũ ấy toàn theo đuổi nó thôi! Dựa vào cái thá gì chứ? Mày nó xem dựa vào cái thá gì chứ?”
“Bà nói bà đẹp hơn giám đốc Đỗ?” Khả Nhi liếc nhìn bà ta một lượt, không nhịn được mà bật cười: “Đ- má, bà cô à, bà soi gương chưa đấy?”
“Con oắt con câm mồm lại cho tao!” Trình Tuyết phẫn nộ: “Bây giờ tao già rồi đương nhiên là không đẹp nữa, nhưng lúc đó tao đẹp hơn nó nhiều! Khí chất tao còn tốt hơn nó! Là vì nó có tiền, có quần áo đẹp nên mới trông đẹp hơn tao thôi!”
“Há há, đừng trách tôi nói thẳng.” Khả Nhi châm biếm bà ta: “Như bà thì mặc áo long bào, nhìn vào cũng chẳng ra thá gì.”
“Mày câm mồm!” Trình Tuyết giận tím người: “Mày còn dám nói tao không bằng nó thì tao sẽ cắt đứt chỉ đỏ này!”
“Bà thử động một cái xem nào!” Vẻ mặt Khả Nhi lạnh tanh: “Nếu như giám đốc Đỗ có chuyện gì thì tôi dóc thịt sống bà!”
“Mày!” Trình Tuyết nghiến răng, rồi quay ra phẫn nộ với tôi: “Chúng mày cút ra! Cút ra!”
Tôi nhìn bà ta một lúc rồi mỉm cười bình thản, tiếp đó nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi.”
“Đi?” Khả Nhi sững lại.
“Đúng!”Tôi quay người đi phía ngoài, vừa đi vừa hình dung khổi lổi phù, ngón tay trỏ và ngón giữa của tay trái niết một cái, đi được vài bước rồi quay người bắn về phía Trình Tuyết.
Một luồng kim quang bay vào trong tâm đường của Trình Tuyết, bà ta kêu lên một tiếng thảm thiết, thân người rung mạnh một cái rồi bất động.
Khả Nhi nhìn tôi: “Khổi lổi phù?”
“Ừ.” Tôi đi đến trước mặt Trình Tuyết rồi ra lệnh cho bà ta: “Đứng sang một bên đi.”
Đôi mắt của Trình Tuyết đơ đơ, quay người đi đến góc tường, đứng yên bất động ở đó.
Khả Nhi đi đến trước mặt bà ta rồi nhìn bà ta một lượt: “Ra oai à! Ra oai tiếp đi! Còn dám uy hiếp bọn ta à, dựa vào bà á? Dẹp đi!”
“Được rồi.” Tôi nói: “Đừng tức với và ta nữa, lại đây đi.”
Khả Nhi liếc xéo Trình Tuyết một cái: “Xì!”
Cô ấy quay người đi đến bên tôi: “Thiếu gia, trận pháp này phá thế nào vậy?”
Tôi quan sát kỹ quỷ mẫu thiên la trận ở trước mặt, xuyên qua lưới máu thì có thể nhìn thấy chiếc gương lấy đi linh hồn của Đỗ Lăng đang nằm ở trên một cái đài đá ở trung tâm, bên trong hoàn toàn là huyết khí màu đỏ đen, đến vào gần hơn thì thì xộc vào mũi một mùi tanh hôi.
“Phá trận pháp này không khó.” Tôi chỉ vào tượng phật mẫu độc phát ở góc Đông Bắc trong số đó: “Trận nhãn ở trên tượng quỷ mẫu này, dùng chú phá ấn để phá nó thì quỷ mẫu thiên la trận cũng sẽ bị phá theo.”
“Nhưng dùng chú phá ấn thì phải động vào vật thể.” Khả Nhi lo lắng: “Vật thể trong trận pháp này có lời nguyền, có phải sẽ nguy hiểm lắm không?”
“Cậu biết lời nguyền hoạt động như thế nào không?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy lắc đầu: “Không biết...”
“Ban đầu lúc ông nội dạy tôi về chú, ông đã kể cho tôi nghe một câu chuyện thế này.” Tôi kể: “Vào thời vua Đường Thái Tông, có một vị đại thần tên là Tiêu Vũ, người này có xuất thân danh gia vọng tộc, là nhà thư pháp và nhà văn học nổi tiếng thời đó. Tiêu Vũ không tin phật pháp nhưng Đường Thái Tông lại rất hứng thú, hai người đó thường xuyên biện luận về nó.”
“Ừ.” Khả Nhi gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Về sau, có một nhà sư đến từ tây vực.” Tôi kể: “Người này tinh thông chú, rêu rao là có thể dùng chú để nguyền rủa chết người ta...”
“Nguyền rủa chết người?” Khả Nhi nhíu mày: “Tà chú à?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Nhà sư này sau khi đến Trường An thì Đường Thái Tông muốn thử bản lĩnh của ông ta nên đã tìm một tử tù trong lao dành cho những tử tù của Trường An, để nhà sư nhà biểu diễn chú thuật của ông ta. Thế nên nhà sư nói sẽ dùng chú trước mặt Đường Thái Tông, quả nhiên sau khi niệm chú xong, tử tù này đã ngã nhào trên đất, tắc thở chết tươi.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Cô ấy hỏi.
“Sau đó Tiểu Vũ không phục, rồi nói với Đường Thái Tông, thần không tin những tà thuật này, có bản lĩnh thì để hắn ta đến nguyền rủa cho thần chết đi. Đường Thái Tông khuyên ông ta đừng làm vậy và nói là nhà sư này rất lợi hại, chính mắt trẫm đã trông thấy. Tiêu Vũ nói không sao, thần nguyện làm văn thư sinh tử ngay lập tức, nếu như hắn có thể nguyền rủa cho thần chết thì thần sẽ tâm phục khẩu phục. Đường Thái Tông không còn cách nào, thế nên liền ra lệnh cho nhà sư dùng chú nguyền rủa chết Tiêu Vũ.”