Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479. Ngọc Cô Nương

Chương 479. Ngọc Cô Nương Chương 479. Ngọc Cô Nương

Tôi chưa nói xong thì trước mắt tối sầm lại, rầm một tiếng lại ngã nhào xuống đất.

Gia Ương Đan Tăng cảm thấy tự tin, hắn dùng con dao chỉ vào chúng tôi, hét lên một câu tiếng Tây Tạng.

Đám lạt ma nhìn thấy, lập tức cũng không sợ nữa, chúng gào thét xông về phía chúng tôi.

Trong lòng tôi lạnh ngắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tôi không sợ chết, nhưng Khả Nhi...

Tôi thực sự hối hận khi nói những lời nói ngu ngốc với cô ấy, gì mà dao không thể giết người! Nào là chỉ có thể để lời nguyền cắn trả giết người! Toàn bộ chỉ là chuyện phiếm, tôi không để cô ấy dùng dao giết người, bây giờ thì đám súc sinh kia lại dùng dao giết chúng tôi!

Tôi hối hận vô cùng, tôi chết thì không sao, nhưng Khả Nhi là con gái! Nếu nhưng bị đám tạp chủng kia vấy bẩn sự trong trắng của cô ấy, vậy tôi...

Trong tim tôi dường như bị đâm xuyên thủng qua vậy, đau đớn đến mức tôi không thể hít thở được.

Ngay lập tức, đám súc sinh đã xông đến trước mặt chúng tôi.

Một tiểu tử lạt ma cầm đầu gào hét phẫn nộ, giơ con dao lên, dữ dằn chém về phía tôi.

Ngay tại lúc này, một luồng bạch quang bay ra từ lồng ngực tôi, rồi hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài, trên người mặc y phục trắng, cô ấy hét lên giận dữ, trên người tỏa ra bạch quang chói mắt.

Đám lạt ma dường như đập vào một bức tường vô hình, bị bạch quang đánh bật bọn chúng bay ra phía sau, đập bùm bụp lên mặt đất. Bọn chúng bị ngã đau vô cùng, còn có ba tên lạt ma xui xẻo bị con dao của đồng bọn đâm xuyên qua người, gào thét lên oai oái như lợn bị chọc tiết.

Gia Ương Đan Tăng cũng bị bạch quang đánh bật ra sau bay ra xa năm sáu mét, đập người lên tường tôi trượt xuống, ngồi phịch xuống đất.

Ông ta bàng hoàng nhìn thiếu nữ áo trắng, muốn niệm chú nhưng trong đầu trống rỗng, không niệm ra được gì.

Thực sự tôi cũng ngây ngốc ra đó, sững sờ nhìn thiếu nữ áo trắng ở trước mặt, giống như đang nằm mơ vậy.

Sau khi thiếu nữ đánh tan tác đám lạt ma, cô ấy lặng lẽ nhìn bọn chúng một cái rồi quay người lại, khẽ ấn vào ngực tôi, trị thương cho tôi.

Ngay lập tức, một luồng ấm áp tiến vào trong cơ thể của tôi, hóa giải hàn khí trong cơ thể rồi ép nó ra bên ngoài.

Tôi sững sờ nhìn cô ấy, lần nhày tôi nhìn thấy rất rõ, cô ấy chính là Ngọc Khôi Nữ.

Cô ấy không tan biến, cô ấy thực sự vẫn tồn tại, cuối cùng cô ấy cũng hiển hiện rồi.

“Ngọc...Ngọc Nhi...” Tôi vô thức gọi cô ấy.

Cô ấy không nhòm ngó tới tôi mà vẫn tiếp tục trị thương cho tôi.

“Ngọc Nhi, cô không phải...cô...” Tôi chưa nói xong thì một luồng huyết khí xông lên, ọc...nôn ra nước máu màu đen mang theo hàn khí.

Cơ thể tôi lậpt ức nóng lên, lồng ngực không còn thấy bị đè nén nữa, tôi ngồi bật dậy, hít thở hổn hển.

Cô ấy nhìn tôi đầy quan tâm, sau khi xác định được tôi đã ổn, cô ấy quay người đi cứu Khả Nhi.

Tôi mặc kệ đám lạt ma đó, vừa thở dốc, vừa nhìn bóng lưng của Ngọc cô nương, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

Khả Nhi rên ư ử, ọc một tiếng nôn ra cục máu đen, cơ thể có thể động đậy được rồi.

Cô ấy nhanh chóng ngồi dậy, bắt đầu kho sặc sụa.

Ngọc cô nương đưa tay ra ấn vào giữa lưng cô ấy, Khả Nhi ho khan, cuối cùng ọc một tiếng nữa nôn ra nước máu màu đen có hàn khí, như thế này mới được coi là ổn.

Cô ấy gắng sức hít thở, rồi nhìn Ngọc cô nương ở bên cạnh, mỉm cười: “Cô...cô coi như là...cũng chịu xuất hiện rồi...”

Ngọc cô nương không nói gì, cô ấy đứng dậy nhìn tôi một cái rồi hóa thành bạch quang bay lên trên cơ thể tôi rồi biến mất.

Tôi sững sờ một hồi lâu rồi lôi mặt dây chuyền ngọc bích ra, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng bây giờ không phải lúc để cảm kích, vừa nãy chúng tôi suýt chút nữa đã bị đám súc sinh dùng dao chém chết rồi, tiếp theo là đến lượt chúng tôi xử chúng.

Tôi cất mặt dây chuyền ngọc bích vào trong rồi gắng sức đứng dậy, đi đến đỡ Khả Nhi ở bên cạnh đứng dậy: “Cậu thế nào rồi?”

“Không sao...” Khả Nhi lắc đầu: “Cậu thì sao?”

Đôi mắt tôi ươn ướt, một tay ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

“Xin lỗi...” Tôi ngấn nước mắt, vô cùng ân hận: “Suýt chút nữa hại cậu rồi...”

Khả Nhi sững lại, lập tức bật cười, an ủi tôi: “Cậu đừng nói như vậy! Chúng ta có Ngọc cô nương! Hơn nữa, không phải chúng ta ổn rồi sao?”

Tôi cố cầm nước mắt, hắng giọng, mỉm cười với cô ấy: “Ừ! Chúng ta không sao, bây giờ nên đến lượt chúng gặp rắc rối rồi!”

Khả Nhi thấy tôi khóc vì cô ấy mà khóe mắt cô ấy cũng ửng đỏ.

Cô ấy ngấn nước mắt, khẽ lau nước mắt cho tôi: “Thiếu gia, cậu đừng khóc...Khả Nhi không sao...Không sao mà...”

“Ừ!” Tôi vừa cười vừa gật đầu, nước mắt tuôn ra như suối.

Hai chúng tôi ôm nhau thắm thiết, ôm nhau thật chặt.

Đám lạt ma vừa bị ngã thê thảm kia ngây ngốc nhìn chúng tôi.

Gia Ương Đan Tăng không hổ là sư phụ của chúng, ông ta ngây người nhìn hồi lâu, và là người đầu tiên phản ứng lại, thê thảm bò dậy, nói một câu tiếng Tây Tạng, rồi vội vàng chạy lên lầu trên.

Bình Luận (0)
Comment