Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 478.

Chương 478. - Chương 478. -

Tôi bất lực: “Thôi, nói vậy rối quá. Tên lạt ma đó tên là La Bố Tang Cát, sư huynh của hắn là Gia Ương Đan Tăng, vị cao thủ mà Gia Ương Đan Tăng mời tới là Thứ Nhân Đa Kiệt.”

“La Bố Tang Cát, Gia Ương Đan Tăng, Thứ Nhân Đa Kiệt...” Khả Nhi gật đầu: “Nhớ rồi!”

“Có ba tầng, mỗi tầng đều có lạt ma và kết giới.” Tôi nói: “Tầng thứ nhất do Gia Ương Đan Tăng dẫn người canh trừng; tầng thứ hai thì có đám người La Bố Tang Cát; tầng thứ ba là Thứ Nhân Đa Kiệt, Trương Cường cũng ở đó. Tượng tà thần ở tầng thứ ba, Thứ Nhân Đa Kiệt dùng mật chú tiếp sức cho đám lạt ma ở bên dưới. Chiếc gương đồng kia cũng đang ở trong tay Thứ Nhân Đa Kiệt, chúng ta nhất định phải đánh từng tầng một, đánh bại hắn ta mới có thể lấy được chiếc gương.”

Khả Nhi ngẩng đầu nhìn đại điện ở chỗ xa, suy nghĩ: “Nhất định phải đánh từng tầng một hả? Sao chúng ta không trực tiếp trèo lên tầng thứ ba, như thế không được à?”

Tôi ngẫm nghĩ: “Cũng được, như vậy đơn giản hơn chút.”

“Vậy gương đồng này phải làm sao?” Khả Nhi hỏi.

“Nhất định phải mang nó theo.” Tôi đón lấy chiếc gương đồng: “Nếu như không mang theo, lỡ như đánh mất thì chị Đỗ Lăng không ra ngoài được.”

“Nhưng mang theo nó, mật chú của tà thần sẽ ảnh hưởng đến cậu!” Cô ấy lo lắng: “Như vậy đi, để tôi cầm chiếc gương, tôi không có thần thông nên không sợ bị ảnh hương bởi tà chú đó.”

“Không được.” Tôi lắc đầu: “Mật chú của tà thần đó không chỉ có một cái, cậu mang theo thì càng nguy hiểm hơn.”

“Vậy phải làm thế nào?” Cô ấy nhíu mày.

Tôi nhìn chiếc gương đồng: “Không sao, vào đã rồi tính, đến lúc đó tùy cơ hành sự.”

Khả Nhi do dự rồi gật đầu: “Vậy được rồi.”

Tôi cất gương đồng đi rồi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn đại điện đó: “Đi!”

“Ừ!” Khả Nhi gật đầu.

Bóng người chúng tôi vút một cái, lấy tốc độ nhanh nhất bay qua cửa núi, nhanh chóng xông vào đại điện.

Sau khi xông vào được, tôi không khỏi sững sờ, sao vào được thẳng luôn bên trong thế này?

Khả Nhi cũng sững lại, vô thức nhìn tôi.

Tôi đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, ý muốn nói đã vào rồi thì cứ đánh như vậy đi!

Cô ấy hiểu ý của tôi rồi gật đầu.

Trong đại điện có hơn hai mươi lạt ma, dựa theo phương vị phân thành bốn tổ, vây xung quanh một đại lạt ma hơn năm mươi tuổi. Thấy chúng tôi xông vào, đám lạt ma trẻ tuổi bị dọa cho xanh mật, không khỏi sững sờ.

Đại lạt ma đó là Gia Ương Đan Tưng trụ trì của Đạt Nhĩ Ba tự, ông ta phản ứng rất nhạnh, thấy chúng tôi xông vào liền hét lớn, bấm chỉ quyết bắt đầu niệm chú.

Ngay lập tức, khí đen trong đại điện cuồn cuộn bay lên, bóng ma ẩn hiện, rồi từng trận gió âm bắt đầu nổi lên.

Ông ta đang hiệu triệu quỷ vương.

Đám lạt ma thấy trụ trì niệm chú, ngay lập tức cũng phản ứng được, vội vàng niệm theo.

Tôi và Khả Nhi nhìn nhau, chuẩn bị xông lên đánh tan bọn chúng.

Vừa muốn động thủ thì thân người tôi lập tức nhói đau, trước mắt tối sầm lại, rầm một tiếng ngã bổ nhào xuống đất, miệng phun ra máu đen.

“Thiếu gia!” Khả Nhi kinh hãi, cô ấy vội đỡ tôi dậy.

Cô ấy vừa động vào cánh tay tôi một cái, thân người run bần bật, giống như bị điện giật, ngã rầm xuống đất, khóe miệng chảy ra máu đen, không động đậy nữa.

Trong lòng tôi lạnh ngắt, lập tức hiểu ra.

Gương đồng! Là chiếc gương đồng đó!

Tà thần không thể trực tiếp làm hại tôi, nhưng nó có thể nhờ vào gương linh âm dương, mật chú của nó có tác dụng lên người tôi.

Trước khi tiến vào, tôi đã nhĩ đến sẽ có nguy hiểm này.

Nhưng tôi sao có thể nghĩ được, uy lực của mật chú này lại lớn như vậy, nó có thể trực tiếp phá ba lá bùa trên người tôi được.

Tôi cảm thấy hối hận.

Tại sao lại không nghe lời Khả Nhi? Cất chiếc gương đồng đó đi rồi xông vào, như vậy không được à?

Tôi gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng thân người lại không có chút sức lực nào, trong kinh lạc của tôi dường như đã bị đóng băng hết cả rồi, nội khí bị hàn khí chặn lại, dường như không thể nào vận hành được nữa.

Tình trạng của Khả Nhi còn nghiêm trọng hơn tôi, cô ấy nằm trên đất, không động đậy được, khóe miệng không ngừng chảy máu đen, máu còn tắc nghẽn khí quản, nghẹn lại đến mức khiến cô ấy không ngừng ho dữ dội, như vậy khéo chút nữa cô ấy sẽ tắt thở mất.

Gia Ương Đan Tăng và đám lạt ma nhìn thấy bộ dạng như này của hai chúng tôi, chúng lập tức vui mừng như mở hội, chúng không niệm chú nữa mà ồ ạt đứng dậy. Cầm dao chặt và gậy sắt gào thét lao về phía chúng tôi, chúng hận không thể chém chết chúng tôi, nện chết chúng tôi.

Tôi hằn học nhìn bọn chúng, gào thét phẫn nộ.

Bọn chúng giật mình, lần lượt lùi lại, giơ chiếc dao và gậy sắt trong tay, kinh hãi nhìn tôi, không ngừng nuốt nước bọt.

Gia Ương Đan Tăng cũng muốn xông lên thì bị tôi quát cho một cái cũng sợ vãi ra không dám động thủ.

Tôi dùng hết sức lực, gắng gượng đứng dậy rồi nhặt lấy con dao của Khả Nhi, giận dữ hung ác nhìn bọn chúng: “Đám người các ngươi...”

Bình Luận (0)
Comment