Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524.

Chương 524. - Chương 524. -

Bạch Trưởng Sinh nước mắt giàn giụa, Bạch Uyển khóc như mưa ở trong lòng ông ấy.

“Đừng khóc nữa.” Tôi nói với hai người họ: “Hai người qua đây đi, tôi bổ sung yêu nguyên cho cô ấy.”

“Ừm” Hai người họ vừa khóc vừa gật đầu, đi vào trong trận pháp, ngồi ở hai lưỡng vị thái cực.

Bạch Trưởng Sinh còn đỡ, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.

Nhưng Bạch Uyển dùng sao là mẹ ruột, cô ấy không ngừng khóc thút thít, đau lòng nhìn đứa con gái của mình ở trong tỏa linh trận, đau buồn tột cùng.

“Cô Bạch, nước mắt không cứu được Bạch Vũ đâu.” Tôi nhìn cô ấy: “Cô không bình tĩnh lại thì tôi không thể bắt đầu được.”

“Ừm...” Cô ấy lau nước mắt, vẫn thút tha thút thít, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng càng cố gắng thì càng khống chế không nổi, nước mắt cứ không ngừng lã chã chảy xuống như những viên trân châu.

“Uyển Nhi!” Bạch Trưởng Sinh lên tiếng, ngấn nước mắt nhìn vợ mình: “Đây là lúc để khóc hả? Thiếu gia có thể cứu Bạch Vũ! Em mau bình tĩnh lại đi!”

Bạch Uyển cúi thấp đầu, không ngừng hít thở sâu, nước mắt không ngừng chảy xuống từ gò má làm ướt đẫm vạt áo.

Tôi đi đến trước mặt cô ấy rồi quỳ xuống nhìn cô: “Bản thể của Bạch Vũ đã tàn rồi, nhưng tình trạng phần thần còn sót lại vẫn tốt hơn so với tôi nghĩ. Bây giờ đến giờ Tý rồi, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, nỗi đau đớn mà Bạch Vũ chịu đựng cũng đủ rồi, tôi biết cô thương con gái mình nhưng lúc này chỉ có bình tĩnh lại mới là thực sự thương cho cô ấy.”

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt, cố ngăn dòng nước mắt, gật đầu mạnh: “Ừ!”

Tôi mỉm cười bình thản: “Với sức mạnh tu luyện của cô thì nhất định có thể, bắt đầu thôi.”

Cô ấy không nói gì, trút một hơi dài, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bạch Trưởng Sinh thấy được, cuối cùng thở phào một hơi.

Hai người họ nhìn nhau một cái, trên người họ đồng thời hiển hiện lên lục quang nhàn nhạt, tiếp đó cùng nhau nhả ra yêu đan của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy yêu đan thực sự.

Nó là một viên trân châu nhỏ màu đỏ lửa, vô cùng rực rỡ, đẹp mắt.

Hai viên yêu đan từ từ bay lên, bay đến đỉnh đầu của họ, lơ lửng, đứng yên trên không. Cùng với lúc đó, ánh sáng trên người của họ ngày càng mạnh, rất nhanh sau đó biến thành hai đám ánh sáng.

Tôi trút hơi thở dài, quay người đi vào trong thất tinh tỏa linh trận.

An Vũ xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười dịu dàng: “Anh Ngô Tranh, em đến rồi.”

“Ừ.” Tôi gật đầu: “Bắt đầu thôi.”

“Ừ.” Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt hiện lên lục quang nhàn nhạt, khẽ vẫy tay về phía tôi.

Một luồng thanh mát tiến vào trong cơ thể tôi, thứ cảm giác đó vô cùng dễ chịu.

Tôi nhìn hai tay của mình, kim quang đã bị tôi áp chế ở trong cơ thể, bây giờ trên hai tay tôi cũng là thứ ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt.

“Anh có thể dùng nó trong sáu canh giờ.” An Vũ nói: “Nếu không đủ thì em lại đến lần nữa.”

“Có lẽ đủ rồi đấy.” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Em quay về đi.”

“Vâng!” Bóng người cô ấy rẹt một cái rồi biến mất.

Tôi đi đến trước mặt Bạch Vũ, nhìn vết thương của cô ấy rồi hít một hơi thật sâu, quay người hướng về phía yêu đan của Bạch Uyển khẽ chộp lấy một cái.

Một luồng yêu khí lập tức thoát ra từ trong yêu đan, nó bay vào trong lòng tay tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, khẽ ấn vào eo của Bạch Vũ, đưa yêu nguyên vào trong cơ thể cô ấy...

Uy lực kim quang trong cơ thể tôi rất mạnh, nó có thể khắc chế khí yêu của yêu, nếu như trực tiếp động vào yêu đan, không chỉ không thể nắm lấy được yêu nguyên mà ngay cả yêu đan cũng sẽ bị kim quang tấn công, mặc dù không đến mức phá hủy hoàn toàn nhưng vợ chồng họ Bạch nhất định sẽ bị trọng thương đầy mình.

Tôi nhất định áp chế được kim quang trong cơ thể mình, đồng thời nhờ sự giúp sức của An Vũ thì mới có thể lấy được yêu nguyên trong yêu đan, trị thương cho Bạch Vũ.

Trên yêu đan của hai vợ chồng họ Bạch đề tập trung sức mạnh tu luyện hơn một ngàn ba trăm năm, bọn họ ở trên hai nghi vị thái cực tu luyện, linh khí mà cửu tinh tụ linh trận tụ tập lại được họ chuyển hóa thành yêu nguyên, nó không ngừng bổ sung lên trên yêu đan. Lúc mới bắt đầu, tôi lấy yêu nguyên vô cùng cẩn thận, sau khi lấy mấy lần thì phát hiện yêu nguyên ở trên yêu đan không ngừng trở nên mạnh mẽ, nó còn biến lớn hơn cả một quả cầu, tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên tâm lấy yêu nguyên rồi.

Chẳng mấy chốc, máu chỗ vết thương của Bạch Vũ đã ngừng chảy.

Tiếp đó, cơ thể tàn khuyết của cô ấy bắt đầu hồi phục từng chút một.

Ngay đúng lúc này, bọn yêu ma nhắm vào yêu đan của hai vợ chồng họ Bạch cũng đã đến rồi.

Đôi mắt của Khả Nhi còn sắc bén hơn cả chim ưng, cô ấy cầm một viên đá lên, ngắm chuẩn mục tiêu ở đằng xa, một tay vung ném ra xa.

Vút một tiếng, viên đá cuội mang theo khí ngũ lôi giống như pháo nổ bay ra xa hơn mười mấy dặm, đập trúng vào một con yêu đang bay về phía này.

Một tiếng kêu gào thảm thiết, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Bình Luận (0)
Comment