Tôi nhìn ông ta rời khỏi đại điện, thờ dài một hơi.
Khả Nhi đến bên cạnh tôi, không hiểu liền hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu niệm giao tình với ông ta làm gì? Phải giữ thể diện cho ông ta à?”
“Dù sao ông ta cũng là bạn của cha tôi.” Tôi nhìn cô ấy: “Ông ta có thể bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa, tôi nên giữ thể diện cho ông ta.”
“Nhưng vừa nãy ông ta sai những người đó giết chúng ta mà.” Khả Nhi nói: “Cậu coi hắn ta là trưởng bối, nhưng ông ta có coi chúng ta là vãn bối không? Cậu niệm giao tình, còn hắn ta có niệm giao tình không?”
“Vậy cậu nói xem, chúng ta có thể giết hắn ta không?” Tôi hỏi cô ấy.
“Chuyện này...” Cô ấy không nói được gì.
“Điều này không phải sao?” Tôi nói: “Chúng ta không thể giết ông ta, chỉ có thể đánh cho ông ta phục. Nếu không để ông ta vào Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận thì đợi khi chúng ta rời khỏi nơi này, ông ta sẽ đến khắp giang hồ nói xấu Ngô gia chúng ta. Ông ta là nhân vật có tiếng trong phái Lôi Tiêu, rất có uy tín và danh vọng ở Đạo gia phái nam, sẽ có rất nhiều người tin vào lời của ông ta. Đến lúc đó, thứ bị hủy hoại chính là thanh danh của Ngô gia chúng ta.”
“Nhưng Trần Đạo Hành là tên tiểu nhân.” Khả Nhi nhìn tôi: “Cho dù cậu đánh cho ông ta phục rồi, không khéo ông ta lại đến khắp nơi rêu rao tiếng xấu cho Ngô gia. Nếu như vậy, thì phải làm sao?”
“Ông ta hết cơ hội rồi.” Tôi lắc đầu: “Ông ta đã hại Bạch Vũ thảm như vậy, vợ chồng Bạch Trưởng Sinh sẽ không tha cho ông ta đâu.”
“Nếu đã như vậy thì cậu còn lo lắng điều gì?” Cô ấy không hiểu.
“Trần Đạo Hành không phải hắc bồ tát, không phải đánh trực tiếp cho tiêu tan là được.” Tôi xoa đầu cô ấy: “Lần này ông ta đã làm chuyện như thế này nhất định sẽ phải chết, nhưng ông ta không thể chết một cách không minh bạch được, càng không thể chết trong tay chúng ta, hiểu chưa?”
Đôi mắt của Khả Nhi sáng bừng, nhìn đám người Hạo Nguyệt ở dưới đất: “Cậu nói là...”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Cứu người đi.”
Cô ấy cũng bật cười rồi gật đầu: “Vâng!”
Trần Đạo Hành sống không nổi rồi, nhưng ông ta không thể chết trong tay của Khả Nhi, càng không thể chết trong tay tôi. Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được tiếng xấu này. Phái Lôi Tiêu là phái lớn của Đạo gia phái nam, ở phương nam có rất nhiều đệ tử, kết thù oán với môn phái như vậy thì không tốt cho Ngô gia.
Bản thân tôi có thể không sợ điều gì hết nhưng cha mẹ tôi, chú thím Hai của tôi đều đang ở quê nhà, tôi không thể không lo nghĩ đến sự an toàn của họ. Giống như Khả Nhi nói, Trần Đạo Hành là tên tiểu nhân, ông ta không những tu luyện lôi pháp, lại còn dùng tà thuật lên trên người đệ tử, lợi dụng cơ thể của đệ tử để thử nghiệm. Người như ông ta tuyệt đối không hề ít trong phái Lôi Tiêu, vì thế có thể không kết thù oán thì chọn không kết thù oán là tốt.
Thế nên, đám người Hạo Nguyệt không thể chết, bọn chúng nhất định phải tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện tiếp theo đây, bọn họ là người của phái Lôi Tiêu, chỉ có bọn họ tận mắt chứng kiến mọi chuyện thì chuyện này sẽ không để lại hậu họa về sau.
Sau vài phút, Hạo Nguyệt đã tỉnh lại.
Tiếp đó, đám huynh đệ của cô ta cũng lần lượt tỉnh lại.
Bọn họ bị thương rất nặng, chúng nhìn nhau, tiếp đó lại nhìn về phía tôi và Khả Nhi.
Tôi nhìn bốn tên đạo sĩ có cả nam lẫn nữ đó, lần lượt nói ra tên của bọn họ: “Ngươi là Hạo Thần, đại sư huynh; ngươi là Hạo Thanh là đại sư tỷ; ngươi là Hạo Huyền; ngươi là Hạo Nguyên...”
Tôi nhìn Hạo Nguyệt: “Cô là Hạo Nguyệt, là sư tỷ của Hạo Huyền và Hạo Nguyên, đúng không?”
Hạo Nguyệt lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh ngắt.
Tôi không hề bận tâm, gật đầu rồi kéo chiếc ghế ra ngồi, nhìn năm huynh đệ bọn chúng: “Các ngươi đều bị trọng thương, là ta đã cứu các ngươi khỏi quỷ môn quan. Bây giờ các ngươi đã không còn gì đáng ngại nữa, tự điều dưỡng nửa năm thì cơ thể có thể hồi phục lại. Nhưng sức mạnh của các ngươi đã bị phế hoàn toàn rồi, chỉ có thể tu luyện lại từ đầu thôi.”
“Tại sao lại cứu bọn ta?” Hạo Thần gắng gượng hỏi.
“Vì ta muốn các ngươi làm chứng cho ta.” Tôi nói: “Sư phụ của các ngươi bây giờ đã vào Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận rồi. Chút nữa ta sẽ phải đi phá trận, các ngươi đi cùng ta, đứng bên cạnh để chứng kiến.”
“Để bọn ta nhìn ngươi ô nhục sư phụ của bọn ta ư?” Hạo Huyền cười lạnh: “Nằm mơ!”
“Ô nhục sư phụ?” Hạo Thanh nhíu mày: “Dựa vào hắn ta, sao có thể là đối thủ của sư phụ của chúng ta được?”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?” Hạo Nguyên yếu ớt nhìn tôi: “Ngươi đánh sư phụ của bọn ta, lại còn muốn bọn ta...muốn bọn ta chứng kiến sao?”
Tôi liếc nhìn cô ta một cái rồi lắc đầu: “Ta không muốn đánh sư phụ của ngươi, ta chỉ đến cứu người.”