Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 534 - Chương 534.

Chương 534. - Chương 534. -

“Chính xác.” Tôi gật đầu.

“Thế nên, chi bằng chúng ta hợp tác.” Ông ta nhìn tôi: “Tôi giao yêu đan cho cậu, cậu giúp ta tu luyện. Sau khi tu luyện xong thì ta và cậu chia đôi, như vậy mỗi người chúng ta có thể tăng sức mạnh tu luyện của mình thêm mấy trăm năm. Ngô gia cậu cũng là pháp mạch của Đạo gia, cậu giúp yêu đối đầu với ta, nếu truyền ra ngoài, thì người trên giang hồ sẽ đánh giá Ngô gia các cậu như thế nào? Còn nếu chúng ta hợp tác, vậy là chúng ta liên thủ giết yêu, vừa trừ hại cho nhân gian, lại có thể nâng cao sức mạnh tu luyện thêm mấy trăm năm, vừa được lợi mà được cả danh, chuyện tốt như vậy sao lại không làm cơ chứ?”

Tôi không nói gì, bưng trà lên khẽ nhấp lấy một ngụm.

“Cậu thấy thế nào?” Ông ấy hỏi: “Làm như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao tình của hai nhà chúng ta.”

Tôi đặt trà xuống rồi nhìn ông ta một cái: “Chuyện bỉ ổi, hèn hạ này, tôi không có hứng. Đạo trưởng, tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, ngài chủ động giao yêu đan, phần thân và phần thần còn lại của Bạch tiểu thư ra đây, chuyện này coi như là được giải quyết viên mãn. Nếu không tôi chỉ có nước đắc tội mà thôi.”

“Cậu dám ra tay với ta?” Ông ta cười lạnh.

“Trên đường, không phải chúng ta đã đấu rồi sao?” Tôi cũng cười lạnh.

“Con trai của ta không thể chết vô nghĩa được!” Ông ta nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ hung ác: “Ngô Tranh, niệm tình ông nội và cha của cậu, ta không muốn giết cậu! Ta cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có hợp tác với ta không?”

Tôi nhìn thẳng vào ông ta và lắc đầu.

“Được!” Ông ta vỗ xuống bàn và đứng dậy, hét lên giận dữ: “Vậy đừng trách ta không niệm giao tình!”

Lời nói vừa dứt thì trong mắt Hạo Nguyệt xuất hiện lục quang chói mắt, cô ta nhanh nhẹn rút được một con dao ngắn ở trong lớp bụi bay trong không khí, hét lên một tiếng rồi đâm mạnh về phía tôi.

Bóng người Khả Nhi nhanh như chớp, cô ấy xông lên về phía Hạo Nguyệt, một cước đá cô ta bay ra phía sau mười mấy mét, đập lên trên tượng thần Bát Phương Vân Lôi Đại Thống Lĩnh.

Rầm một tiếng, tượng thần bị đập vỡ nát.

Nhưng Hạo Nguyệt giống như bị miêu yêu nhập thân, cô ta nhanh nhẹn nhảy lên trên đất, khum người lại, đôi mắt ánh lên sự hung tà, thét lên xông về phía Khả Nhi.

Dường như đúng lúc ấy, bốn đạo sĩ cả nam lẫn nữ tay cầm kiếm dài, xông vào Lôi Tiêu điện với tốc độ bàn thờ, ngay lập tức chúng tôi đã bị bao vây.

Trần Đạo Hành gào lên đầy giận dữ: “Giết!”

Bốn tên đạo sĩ cùng với Hạo Nguyệt, năm người bọn chúng nhất tề điên cuồng bổ nhào về phía chúng tôi.

Động tác của chúng nhanh vô cùng, nhanh đến mức khiến người ta không có thời gian phản ứng lại.

Nhưng động tác của Khả Nhi còn nhanh hơn, nhanh đến mức chúng nó không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy bóng hình cô ấy loang loáng mấy cái đã đánh bay tất cả bọn chúng trong đó có bốn tên đạo sĩ và cả Hạo Nguyệt. Bốn tên đạo sĩ bị đánh ngất đi, còn Hạo Nguyệt bị cô ấy đá trúng ngực, tiếp đó bị phệ linh đao của cô ấy chém rách áo ở trước ngực.

Phệ linh đao ngay lập tức hút lấy sát khí miêu yêu trên người của Hạo Nguyệt, cô ta ngay lập tức mất đi sức mạnh, rầm một cái ngã sõng soài ra đất, miệng thổ huyết, không làm ăn được gì nữa.

Cả trận chiến này không cần đến hai giây, trong chớp mắt mọi thứ đã kết thúc rồi.

Trần Đạo Hành sợ bay màu, ông ta quay người định bỏ chạy.

Khả Nhi đã đuổi kịp, dùng một con dao chặn đường tháo chạy của ông ta.

“A!” Trần Đạo Hành hét lên một tiếng kinh hãi, vội dừng lại, sợ hãi nhìn Khả Nhi: “Cô cô...cô đừng có làm càn!”

“Hừ!” Khả Nhi cười lạnh: “Chém gió ác vãi ra, hóa ra bản lĩnh bé tí cỏn con!”

“Cô!” Trần Đạo Hành quay đầu nhìn tôi: “Ngô Tranh! Ta là bạn của cha cậu! Cậu thực sự vì con xà yêu đó mà giết tiền bối của mình à?”

“Bớt già mồm!” Khả Nhi nghiêm giọng: “Vừa nãy ông còn sai đám đệ tử của ông giết chúng tôi cơ mà, bay giờ còn mặt dày nói ông cha chúng tôi là bằng hữu! Sĩ diện của ông bị chó ăn mất rồi à? Hử?”

“Ta...” Trần Đạo Hành không dám nhìn cô ấy, lại tiếp tục gào về phía tôi: “Ngô Tranh! Tuổi trẻ sức khỏe như trâu, đánh lẻ vậy ta sao đánh nổi! Cậu biết ta không sở trường về những thứ này mà, có bản lĩnh thì cậu thả ta đi, nếu như cậu có thể phá được Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận của ta thì ta sẽ trả nha đầu họ Bạch cho cậu!”

“Ông còn liêm sỉ không vậy?” Khả Nhi châm chọc.

“Cậu có dám không?” Trần Đạo Hành hỏi tôi.

Tôi không hoang mang cũng chẳng vội vàng uống lấy một ngụm trà rồi đứng dậy, liếc nhìn ông ta một cái rồi bảo Khả Nhi: “Để ông ta đi.”

“Thiếu gia” Khả Nhi nhíu mày.

“Dù sao ông ta là bạn của cha tôi.” Tôi nói: “Hơn nữa ông ta nói đúng, ông ta không sở trường về những thứ này, nếu đánh bại ông ta như vậy thì ông ta sẽ không phục.”

Khả Nhi quay đầu nhìn ông ta một cái rồi thu dao lại: “Thiếu gia nể mặc ông cha mà giữ thể diện cho ông đấy, đừng có mà không biết điều!”

Trần Đạo Hành cười lạnh, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Được! Ngô Tranh! Ta cảm ơn cậu! Bây giờ ta ra hậu viện, vào Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận! Không sợ chết thì cậu đến phá trận đi!”

“Được.” Tôi nhìn ông ta: “Mời.”

“Hừ!” Trần Đạo Hành hằn học nhìn Khả Nhi một cái rồi quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment