Trần Đạo Hành thấy được hàn ý trong đôi mắt của Khả Nhi, ông ta khẽ mỉm cười, và điềm tĩnh ngồi xuống.
Nữ đạo sĩ cũng lập tức đứng phía sau ông ta, vẻ mặt cao ngạo nhìn chúng tôi ở phía đối diện.
Bầu không khí có chút gọi là đàm phán rồi đấy.
Tiếp đó bên trong đại điện im ắng như tờ.
Cứ thế kéo dài mấy chục phút, Trần Đạo Hành hắng giọng rồi dặn nữ đạo sĩ: “Hạo Nguyệt, bưng trà.”
“Vâng, thưa sư phụ!” Nữ đạo sĩ nói xong liền quay người đi đến phía sau tượng thần, bưng ra một đĩa trà, bên trên có hai cốc trà nóng.
Cô ấy đi đến phía trước tôi, cầm lấy một cốc rồi đặt xuống trước mặt: “Mời!”
“Cảm ơn.” Tôi bưng lên rồi mở nắp, thổi thổi, chuẩn bị uống.
“Thiếu gia...” Khả Nhi nhíu mày.
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái rồi lại nhìn Hạo Nguyệt.
Hạo Nguyệt nhìn tôi đầy thách thức, tỏ ý cậu không dám uống?
Tôi mỉm cười bình thản, khẽ nhấp lấy một ngụm, rồi đặt cốc xuống.
Hạo Nguyệt liếc nhìn tôi một cái rồi quay người đến đến trước Trần Đạo Hành, đặt trà xuống: “Sư phụ, mời người uống trà.”
Trần Đạo Hành bưng lên rồi mở nắp, thổi vài cái rồi khẽ uống.
Uống xong, ông ấy đặt cốc xuống rồi hít sâu một hơi, nhìn sang tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, về chuyện của xà yêu, chúng ta bàn đi...”
“Đạo trưởng muốn bàn thế nào?” Tôi hỏi.
“Cậu đến đây là muốn lấy lại yêu đan của xà yêu đó?” Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Không chỉ là yêu đan.” Tôi nói: “Còn cả phần thân và phần thần còn lại của Bạch tiểu thư.”
“Cô ta đã giết chết con trai của ta!” Trần Đạo Hành lạnh lùng nói: “Đó là thù giết con!”
“Nhưng con trai của ngài đã làm những chuyện gì, không phải ngài không biết chứ?” Tôi nhìn ông ta: “Móc tim hút máu luyện bù nhìn, phái Lôi Tiêu là chính phái Đạo giáo, lẽ nào lại tha cho đệ tử hạ môn tu luyện thứ tà thuật như vậy?”
“Con trai ta không đúng, nói giết người phạm pháp, tự có pháp luật của nhân gian trừng trị nó.” Trần Đạo Hành cười lạnh: “Nó chết thì cũng nên chết trong tay cảnh sát, sao lại đến lượt xà yêu giết nó chứ!”
“Đây là mệnh của con trai ngài.” Tôi rất bình tĩnh: “Cậu ta không chết, thì cô nương đó chết oan rồi.”
“Ta nói là nó chết thì cũng nên chết trong tay cảnh sát.” Ông ta nhìn tôi: “Sao lại đến lượt một con à yêu ra tay giết chết nó! Ngô Tranh, hai nhà chúng ta là kết giao nhiều năm rồi, tính ra thì con trai ta chính là thế huynh của cậu, Ngô gia các cậu là gia đình phong thủy kế truyền nhiều đời, cũng là pháp mạch của Đạo gia! Cậu sẽ không nói với ta là cậu thân là đệ tử của Đạo gia lại trở thành kẻ địch với ta vì con yêu xà đó nhé?
Tôi không nói gì mà mỉm cười bình thản.
“Cậu cười gì vậy?” Ông ta nhíu mày.
“Quy tắc của Ngô gia chúng tôi là nhận làm việc cho người ta thì phải làm cho đến nơi đến chốn, làm cho thỏa đáng.” Tôi nói: “Chủ là người, thì chúng tôi làm theo quy tắc này, còn chủ là yêu thì chúng tôi vẫn theo quy tắc này.”
“Nói như vậy, cậu xác định là không suy xét giao tình của hai nhà chúng ta, lật mặt với ta, đối địch với ta?” Ông ta hỏi.
“Ngài là bạn của cha tôi, tôi không muốn đối địch với ngài.” Tôi nhìn ông ta: “Tôi biết, phía sau đại điện này có một cái vườn, ngài đã bày Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận ở đó, yêu đan, cơ thể và phần thần còn lại của Bạch Vũ bị ngài phong ấn ở trong trận pháp.. bởi vì ngài là tiền bối của Đạo gia, thế nên tôi mới không trực tiếp phá trận pháp của ngài, muốn ngài nghe một câu khuyên của tôi, tu luyện yêu đan thực sự không phải con đường chính đạo tu luyện, mong ngài tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, nếu không, sai một bước là sai cả đời.”
“Ha ha...” Ông ta cười lạnh: “Tiểu tử giỏi lắm, nếu đã dạy bảo ta được rồi! Vậy ta nói cho cậu biết, đừng nói là cậu thì cho dù là Ngô Quân Ngọc cha của cậu và chú Hai Ngô Quân Hoài đến thì bọn họ cũng không dám nói những lời như vậy với ta đâu!”
“Đó là cha tôi không nhận làm chuyện này.” Ngữ khí của tôi cũng đanh hơn: “Nếu như ông ấy nhận thì cũng làm như vậy thôi.”
“Được! Được lắm!” Ông ta hít một hơi sâu rồi gật đầu: “Cậu có thể phá được lôi pháp của ta, cậu còn lợi hại hơn cha cậu nhiều! Bản lĩnh lớn, khẩu khí cũng đanh thép! Tiểu tử, cậu giỏi lắm!”
“Ngài quá khen.” Tôi nói: “Tôi chỉ là nhận lời nhờ vả của người ta và làm việc tốt cho họ mà thôi chứ không có ý khác.”
Ông ta liếc nhìn tôi một cái rồi bưng trà lên uống lấy mấy ngụm, thở dài một hơi, cố gắng giữ cho cảm xúc tĩnh lại, tiếp đó bưng trà lên nói với tôi: “Ngô Tranh, cậu xem có thể làm như này không, chúng ta không làm ảnh hưởng đến hòa khí, chúng ta cùng nhau hợp tác, giải quyết chuyện này một cách mỹ mãn, thế nào?”
“Cách mỹ mãn đó là như thế nào?” Tôi hỏi.
“Nha đầu họ Bạch đó có sức mạnh tu luyện hơn một ngàn năm.” Ông ta nói: “Mặc dù ta nhân lúc ả ta độ kiếp đã dùng lôi pháp chặt đứt thân người ả ta, cướp lấy yêu đan của ả, nhưng ta không tinh thông cách tu luyện. Cậu là truyền nhân của Tứ thúc, mặc dù ông ấy cả đời này không động đến phong thủy nhưng ta biết, đời Ngô gia có Cửu gia tinh thông trận pháp. Thế nên trong mật thuật của Ngô gia nhất định có phong thủy trận uy lực cực đại, nếu không thì cậu cũng không có cách nào giữ được cho phần thần còn sót lại của nha đầu đó ổn định trên núi Đồng Vũ được, cậu nói có đúng không?”