Nữ đạo sĩ nhìn tôi, nghiêng người, lạnh lùng nói một câu: “Mời!”
“Mời!” Tôi nói từ tốn.
Cô ấy liếc nhìn Khả Nhi phía sau tôi một cái rồi quay người đi trước.
Chúng tôi đi theo cô ấy vào cửa núi.
Đi khoảng hơn chục bước về phía trước, cảnh cửa phía sau từ từ đóng lại.
Đạo quán khác với chùa của Phật giáo, chính điện nằm ở trên trục trung tâm, hai bên đại điện có một con đường, theo quy tắc của Đạo gia thì vào phải ra trái, nghĩa là vào đạo quán thì đi đường bên phải, ra khỏi đạo quán thì đi đường bên trái. Nữ đạo sĩ dẫn chúng tôi đi đường phải, cứ đi một mạch về phía trước, đèn bên trong đạo quán chiếu sáng trưng, nhưng lại không thấy bóng người, Trần Đạo Hành đã chuẩn bị chắc chắn rồi, trước khi chúng tôi đến, hắn ta đã cho tất cả các đệ tử không liên quan rời đi hết.
Ông ta chuẩn bị tốt như vậy là muốn liều mạng với chúng tôi đây.
Tôi và Khả Nhi trao đổi qua ánh mắt, nhưng vẫn bình tĩnh đi theo nữ đạo sĩ, chúng tôi đi tiếp lên phía trên men theo đường cầu thang đá ngoằn ngoèo.
Đi qua Linh Quan điện cao lớn và Tam Thanh điện nguy nga, chúng tôi đi qua cánh cửa mặt trăng, men theo con đường lát đá thì chúng tôi đi vào một chiếc vườn rộng lớn, đến trước Lôi Tiêu điện uy nghi nhất. Lôi Tiêu điện là chính điện chính của Lôi Tiêu cung, quy mô lớn nhất, mái hiên rộng lớn, khí thế ngút trời.
Trần Đạo Hành mặc áo Đạo gia màu đen toàn thân, đứng ở bên ngoài cửa điện, ông ta thấy chúng tôi đến, khóe miệng khẽ cười, trong mắt lóe lên sắc lạnh.
Nữ đạo sĩ dẫn chúng tôi đến trước mặt ông ta rồi chắp tay: “Sư phụ, họ đến rồi.”
Trần Đạo Hành khẽ gật đầu rồi cung tay với tôi, bình thản hỏi: “Vị tiểu hữu, bần đạo là Trần Đạo Hành, đã chờ tiểu hữu đã lâu rồi.”
Tôi cung tay đáp lễ: “Đa tạ đạo trưởng!”
Ông ta nhìn tôi một lượt: “Tiểu hữu tuổi còn trẻ mà trên người có thái thượng huyền công, sức mạnh tu luyện nội công thâm hậu không thể đoán được, mạo muội xin hỏi tiểu hữu xuất thân từ đâu? Tôn sư thượng hạ?”
Đây là cách hỏi của Đạo gia, ý là muốn hỏi sư phụ của tôi là ai?
“Tôi là Ngô Tranh.” Tôi nói: “Sư phụ của tôi là ông nội của tôi.”
“Ngô Tranh?” Ông ta sững sờ nhìn tôi: “Cậu...cậu là Ngô Tranh, cháu trai của Ngô Tứ gia Mai Hoa Thánh Thủ?”
“Đạo trưởng biết tôi?” Tôi hỏi.
“Thảo nào cậu tuổi trẻ như vậy lại có thể phá được lôi pháp của ta...” Ông ta ngậm ngùi nói: “Ngô Tranh thiếu gia, cậu được lắm, có được chân truyền của ông nội cậu rồi.”
“Nói như vậy, đạo trưởng đã từng gặp ông nội tôi rồi?” Tôi nhìn ông ta.
“Cách đây ba mươi năm, tôi từng đi phương Bắc, đến cầu quẻ Tứ thúc.” Ông ta nhìn tôi: “Không giấu gì cậu, cái mạng này của ta chính là do Tứ thúc cứu. Sau đó, ta thường đi trấn Nam Hà, ở lại rất nhiều lần ở Ngô gia, và rất thân với Ngô Quân Ngọc là cha của cậu đó. Sao vậy? Cha cậu chưa nói cho cậu biết ông ấy có một người bạn tên là Trần Đạo Hành à?”
“Từ năm mười bốn tuổi ông tôi mất, tôi đã được cha đưa đến Thượng Kinh, sống tự lập một mình.” Tôi nói: “Thế nên bạn bè của cha tôi thì tôi hoàn toàn không biết được, xin Trần đạo trưởng lượng thứ.”
“Ồ...” Ông ta gật đầu: “Lúc Tứ thúc thăng thiên, ta cũng đến. Chỉ là ngày hôm đó quá nhiều người, cha của cậu cũng không giới thiệu những ông chú ông bác như ta đây cho cậu biết. Chớp mắt một cái đã năm năm trôi qua, cậu đã trưởng thành thành người rồi, thật khiến người ta ngậm ngùi...”
Tôi mỉm cười bình thản, không nói gì.
“Được rồi! Nếu đã đến rồi thì chuyện này coi như xong!” Ông ta hít một hơi sâu, mỉm cười với tôi: “Nào, chúng ta vào trong điện uống trà, từ từ nói chuyện!”
“Đạo trưởng, mời!”
“Mời!”
Chúng tôi đi theo phía sau bọn họ, cùng đi vào Lôi Tiêu diện.
Lôi Tiêu điện rộng lớn vô cùng, chính điện thờ Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn. Hai bên thờ Tứ tôn Lôi Bộ Thiên Thần. Bên trái là Cửu Thiên Lôi Công Đại Thống Lĩnh và Ngũ Phương Man Lôi Sử; bên trái thờ Bát Phương Vân Lôi Đại Thống Lĩnh và Lôi Bộ Tổng Binh Sử. Ngoài những thứ đó ra thì bên trong đại điện còn treo rất nhiều cờ kinh vải vàng, bên trên toàn là các loại bùa chú của phái Lôi Tiêu, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
Bên dưới pháp tọa của Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, bên phải bên trái đều kê hai chiếc bàn, và hai chiếc ghế.
Ban đầu Trần Đạo Hành không hề biết đối thủ của mình là tôi, bàn ghế được kê như vậy có nghĩa là muốn cùng đàm phán với người tới đây. Sau khi thấy tôi, mặc dù nói chuyện tình cảm quen biết với tôi, nhưng ông ta biết ý của tôi đến đây là gì, thế nên vụ này vẫn phải bàn.
Trần Đạo Hành điềm tĩnh đi đến trước cái bàn bên phải, quay người lại mỉm cười với tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, mời!”
Nói khách khí như vậy nhưng bên trong lại tỏ ra bắt ép.
Tôi mỉm cười bình thản, đáp một tiếng rồi dẫn Khả Nhi đi đến trước chiếc bàn phía trái và ngồi xuống ghế.
Khả Nhi đứng ở phía sau tôi, mặt vô cảm nhìn sư đệ họ ở phía đối diện, chỉ cần bọn chúng có chút bất thường thì cô ấy lập tức sẽ ra tay.