Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531.

Chương 531. - Chương 531. -

"Chúng ta không thể giúp tất cả xe tránh được sét…" Tôi ngẫm nghĩ: "Như thế này đi, chúng ta dừng xe lại bên đường, có lẽ làm như vậy sẽ không ảnh hưởng đến người khác."

"Nhưng làm như vậy thì không phải chúng ta sẽ rất nguy hiểm sao?" Khả Nhi lo lắng.

"Muốn người khác an toàn thì chúng ta phải nguy hiểm hơn chút." Tôi nhìn cô ấy: "Không sao đâu, cứ làm theo lời tôi."

Khả Nhi do dự không quyết: "Thiếu gia, xin lỗi, tôi sai rồi...tôi không nên nói câu đó khiến cậu phải suy nghĩ...chúng ta đừng dừng nữa được không? Chết có số, bọn họ chưa đến số thì sét không đánh trúng bọn họ đâu. Nếu như chúng ta dừng xe lại, lỡ như liên lụy đến cậu, vậy tôi…"

Tôi bật cười: "Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện đâu…"

"Nhưng mà…"

"Làm theo lời tôi nói."

Trong lòng Khả Nhi cảm thấy rất khó chịu, ngập ngừng một lúc rồi giảm tốc độ, chiếc xe từ từ dừng lại.

"Đừng phân tâm." Tôi nhìn cô ấy: "Tập trung sức lực và tinh thần…"

Cô ấy nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, tiếp đó chợt mở mắt, khí ngũ lôi màu trắng biến thành một đám khí, bảo vệ cẩn mật chúng tôi và chiếc xe.

Chính tại lúc này, rẹt rẹt một tiếng, một luồng sét đánh thẳng về phía chúng tôi.

Đây đúng là sét đánh không kịp bưng tay!

Ngay lập tức, tay phải bấm tị lôi quyết, đồng thời hình dung ra tị lôi phù, kim quang trên người lóe lên một cái.

Tị lôi phù và khí ngũ lôi lập tức dung hợp lại với nhau, đám khí kim quang biến thành đám ánh sáng sắc kim, sét đánh trúng đám ánh sáng lập tức biến thành vô số tia sét nhỏ, phân tán khắp nơi.

Những chiếc cây bên đường cao tốc bị những tia sét nhỏ đánh trúng liền bốc cháy.

Còn chúng tôi lại bình yên vô sự.

Sét không ngừng đánh xuống, mỗi lần đánh trúng đám ánh sáng màu kim liền biến thành vô số tia sét nhỏ rồi phân tán khắp nơi.

Trong một lúc mà sét đánh liên tiếp, âm thanh ầm ĩ dữ dội, những cây ở xung quanh đều bốc cháy lớn, nhưng đám ánh sáng của chúng tôi từ đầu chí cuối đều bình yên vô sự, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Tôi ở trong xe cười khinh bỉ, sét của Trần Đạo Hành chỉ đến vậy thôi…

Lôi pháp của phái Lôi Tiêu có hạn chế về số lần, một lần dùng phép thì sét chỉ đánh được chín lần.

Sau khi chín cơn sét đánh xuống xong thì cả sét lẫn mây đều tan biến hết…

Trần Đạo Hành bó tay rồi, hắn không ngăn nổi chúng tôi đi tìm hắn ta.

Tôi nhìn đám cây đang bốc cháy rồi quay lại mỉm cười với Khả Nhi: "Không sao rồi, đi thôi."

Khả Nhi giống như đứa trẻ bị mắc lỗi, nước mắt giàn giụa, tủi thân nhìn tôi: "Thiếu gia, về sau tôi… sẽ không ăn nói linh tinh nữa...tôi xin lỗi."

Trong lòng tôi đau nhói: "Cậu làm gì vậy hả?"

"Tôi xin lỗi...cô ấy ngấn nước mắt ôm chầm lấy tôi: "Tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu…"

Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, mỉm cười bất lực, an ủi cô ấy: "Được rồi, được rồi, nếu như không chắc chắn thì tôi cũng không mạo hiểm phen này...đừng như vậy nữa được không? Không phải chúng ta không sao rồi sao?"

"Ừ…" Cô ấy lau nước mắt, rồi buông tôi ra: "Thiếu gia, sau này tôi sẽ không quấy nhiễu cậu nữa."

Tôi khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt cô ấy: "Được rồi, không được khóc nữa, mau lên đường thôi."

"Ừ." Cô ấy gật đầu.

Tôi ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

Hơn bốn giờ chiều, chúng tôi đến thành phố Ô Sơn, tìm được một khách sạn ở trong trung tâm khu thành phố, nghỉ ngơi ở đó hơn hai tiếng đồng hồ. Trời tối, chúng tôi rời khách sạn, nhân lúc trời tối om, rời khỏi khu thành phố, điên cuồng chạy mất bảy mươi cây, vào tận rừng sâu, đến trước đạo quán của Trần Đạo Hành.

Đạo quán này có tên là Lôi Tiêu cung, quy mô rất lớn, ở phía sau cửa núi, có ba đại điện xây sát núi, hừng hực khí thế.

Đến cửa ra vào, Khả Nhi hỏi tôi: “Thiếu gia, đạp cửa vào à?”

Tôi lắc đầu: “Đây là đất của Đạo gia, đạp cửa thì không thích hợp, cậu đi gõ cửa đi.”

“Gõ cửa?” Khả Nhi không hiểu: “Trần Đạo Hành dùng sét đánh chúng ta, mà mình còn khách khí với hắn ta à?”

“Làm như lời tôi nói.” Tôi nói.

“Ừ.” Khả Nhi gật đầu, đi đến, chuẩn bị gõ cửa.

Lúc này, cửa bật mở, một nữ đạo sĩ trẻ trên người mặc áo đạo sĩ màu trắng, khuôn mặt thanh tú từ trong bước ra.

Cô ấy bình thản nhìn chúng tôi, phủi bụi trên người rồi phủi tay bốp bốp: “Vô lượng thiên tôn, hai vị khách đường xa, sư phụ của ta đã đợi hai người lâu rồi.”

Khả Nhi nhíu mày: “Sư phụ của cô là Trần Đạo Hành à?”

Vẻ mặt của nữ đạo sĩ lạnh tanh, nhếch miệng cười khinh bỉ: “Nữ thí chủ này, thấy cô cũng có chính khí ngũ lôi trên người, thứ tu luyện nhất định là chính phái huyền môn ta, sao mà mở miệng ra lại không có chút phép tắc nào? Sư phụ của cô là người nào? Chưa dạy cô phép tắc của Đạo gia à?”

“Sự phụ của tôi chẳng nói những lời vô nghĩa như thế!” Khả Nhi cười lạnh: “Thôi cô bớt làm màu trước mặt bà cô này đi, mau bảo lão già Trần Đạo Hành cút ra đây!”

“Cô!” Nữ đạo sĩ trợn tròn con mắt.

“Khả Nhi.” Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, nhìn nữ đạo sĩ: “Nếu Trần Đạo Hành đã biết chúng tôi muốn đến, vậy mời tiểu đạo trưởng đi trước dẫn đường.”

Bình Luận (0)
Comment