“Sư tỷ...” Hạo Nguyên nhắm mặt lại, thở dài bất lực.
Đôi mắt của Hạo Nguyệt đỏ hoe, cô ta hít một hơi sâu rồi nhìn đám huynh đệ: “Được! Các người muốn biết chứ gì? Vậy ta nói! Không sai, những gì Ngô Tranh nói đều là sự thật, ta và sư phụ đã giết miêu yêu, sau đó sư phụ đã đưa yêu đan cho ta ăn! Cách người thỏa mãn chưa?”
Vừa dứt lời, trong đại điện lập tức trở nên im bặt.
Hạo Nguyệt nhìn đám huynh đệ, nở nụ cười chua chát: “Sao lại không nói gì nữa? Các người nói nữa đi! Nói nữa đi!”
“Sư muội...các người...” Hạo Thần kinh ngạc nhìn cô ta: “Sao các người lại có thể như vậy...”
“Hừ! Đệ tử của phái Lôi Tiêu, không được tu luyện thuật cấm yêu tà, đó là môn quy, bất luận là người nào phạm phải đều bị trục xuất ra khỏi sư môn.” Giọng của Hạo Thanh lạnh tanh: “Đại sư huynh, nên làm thế nào thì không cần ta nói nữa đâu nhỉ?”
“Sư tỷ! Chuyện này không phải do một mình Hạo Nguyệt sư tỷ làm.” Hạo Huyền nói: “Lẽ nào đại sư huynh trục xuất ngay cả sư phụ ra khỏi sư môn?”, “Ngươi im miệng lại!” Vẻ mặt của Hạo Thanh lạnh tanh: “Đến lượt ngươi nói à?”
“Ta chỉ muốn nói mấy câu công đạo cho Hạo Nguyệt sư tỷ thôi.” Hạo Huyền nhìn lại: “Bọn ta đều biết, tỷ luôn coi Hạo Nguyệt sư tỷ như cái gai trong mắt, luôn muốn gây phiền phức cho tỷ ấy! Đúng, tỷ ấy đã ăn yêu đan phạm vào môn quy, nhưng đó là mệnh lệnh của sư phụ, tỷ ấy thân là đệ tử, có thể không nghe lời của sư phụ sao? Tỷ để đại sư huynh trừng phạt Hạo Nguyệt sư tỷ, vậy sư phụ thì sao, phải làm thế nào hả?”
“Chúng ta là đệ tử, không thể quản được sư phụ.” Hạo Huyền nhìn Hạo Nguyệt: “Nhưng chúng ta có thể quản được cô ta!”
“Tỷ làm như vậy là quá đáng lắm rồi! Tỷ...khụ khụ khụ...” Hạo Huyền sốt sắng, rồi bắt đầu kho dữ dội.
“Hạo Thanh sư tỷ, Hạo Huyền sư huynh, hai người đừng cãi nhau nữa.” Hạo Nguyên gắng gượng ngồi dậy, khẽ thở dốc một lúc rồi quay đầu nói với Hạo Thần: “Đại sư huynh, huynh nói vài câu đi chứ...”
Hạo Thần mặt trầm tĩnh như nước, anh ta hít một hơi sâu rồi hỏi Hạo Nguyệt: “Sư muội, rốt cuộc là sư phụ ép muội hay là muội tự nguyện?”
“Ép ta thì sao? Mà ta tự nguyện thì đã làm sao?” Hạo Nguyệt cười khổ: “Đại sư huynh, huynh có thể trừng phạt sư phụ không? Chuyện này đã vỡ lở ra như vậy rồi, trước sau gì ta cũng chết, ta chết rồi thì chuyện gì cũng chẳng còn nữa...”
“Hừ! Phế nhân!” Hạo Thanh cười lạnh.
“Hạo Thanh!” Hạo Nguyệt giận dữ: “Cô nói ai là phế nhân?”
“Tôi nói cô đấy!” Hạo Thanh nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô chính là phế nhân! Mụ đĩ thõa!”
“Ta là mụ đĩ thõa?” Hạo Nguyệt cười lạnh: “Không sai, sư phụ thích ta, muốn ta làm tình với ông ta, như ta không đồng ý, ta vẫn giữ được trong trắng. Nhưng cô thì sao? Tư tình của cô và sư phụ, cô tưởng bọn ta đều không biết sao?”
Hạo Thần sững sờ: “Hạo Thanh, cô...”
Hạo Huyền và Hạo Nguyên nhìn nhau không nói gì.
Sắc mặt của Hạo Thanh trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Hạo Nguyệt, gào lên phẫn nộ: “Cô nói láo!”
“Ta nói láo?” Hạo Nguyệt cười lạnh: “Sư phụ đã đích thân nói cho ta biết, ông ấy nói Hạo Thanh sư tỷ đây mười sáu tuổi đã trao thân cho ông ấy rồi, ông ấy bảo ta học tập cô, nói đây là mật pháp song tu của môn phái, chứ không phải tư tình. Nhưng đáng tiếc ta đâu có bằng sư tỷ đây được, để tu luyện mà cả tấm thân mình cũng không cần nữa. Về chuyện này ta thực sự không bằng cô được!”
“Cô...cô...” Hạo Thanh giận run người: “Con đĩ thõa kia, cô ăn nói phét lác!”, “Cô còn không thừa nhận?” Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cần ta lôi hết chứng cứ của cô ra à?”
“Cô!” Hạo Thanh vô thức muốn đứng dậy đánh cô ta, kết quả là vừa đứng lên thì cơ thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống nền đất, ọc một tiếng nôn ra một cục máu tươi.
“Đủ rồi!” Hạo Thần tức giận nói: “Im hết đi!”
Hao Nguyệt cười chua chát, nhìn tôi: “Ngô Tranh, ngươi thỏa mãn chưa?”
“Đừng có mà bật lại kiểu vậy!” Khả Nhi cười lạnh: “Là cô chửi thiếu gia của ta là cặn bã Đạo môn trước, thiếu gia ta mới chỉ nói sự thật của cô ra thôi! Sư đồ nhớp cả lũ, lại còn muốn dây bẩn cho người khác, đây là môn phong của phái Lôi Tiêu sao?”
“Không được ô nhục phái Lôi Tiêu!” Hạo Thần hét lên giận dữ.
“Ngươi hét với ta lần nữa xem!” Khả Nhi trợn mắt: “Các người vừa mới muốn giết bọn ta, bọn ta không đánh chết các ngươi coi như là tạo hóa của các ngươi! Nếu không phải thiếu gia cứu các ngươi các ngươi đã ngắm gà hỏa thân lâu rồi! Ngươi còn dám gào lên với ta à?”, “Cô..” Hạo Thần cạn lời, anh ta thở dài một hơi rồi đau khổ nhắm mắt lại: “Các ngươi giết bọn ta đi!”
“Muốn kết thúc luôn chứ gì?” Khả Nhi khinh bỉ: “Ngươi nghĩ ta không dám à?”
“Khả Nhi.” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái: “Đừng quấy phá nữa.”
Khả Nhi liếc xéo bọn chúng một cái, lúc này mới không nói gì nữa.