Tôi quay người nhìn đám đạo sĩ: “Mặc dù các người là đồ đệ của Trần Đạo Hành, nhưng ta biết các ngươi khác với ông ta. Sư phụ của các ngươi đã lừa cho Hạo Nguyệt nuốt yêu đan, thực ra là lợi dụng cô ta để làm thí nghiệm, mặc dù yêu đan của miêu yêu đó có hai trăm năm nhưng đừng nói là Hạo Nguyệt, ngay cả Trần Đạo Hành tự uống cũng sẽ không khống chế được.
Tôi nhìn Hạo Nguyệt: “Từ sau khi uống yêu đan đó, cứ vào giờ Tý và giờ Ngọ mỗi ngày cô đều vô cùng đau đớn, đúng không?”
Hạo Nguyệt do dự một lát rồi lặng lẽ gật đầu.
“Đó là vì sư phụ của cô mặc dù đã luyện yêu khí của yêu đan rồi, nhưng sức mạnh tu luyện của cô không đủ, ngay lập tức tăng thêm sức mạnh tu luyện hai trăm năm, kinh lạc sẽ không chịu được.” Tôi nói: “Giờ Tý là lúc âm dương thay nhau, giờ Ngọ cũng vậy, thế nên cứ đến hai canh giờ này thì yêu đan sẽ mất đi sự khống chế. Giờ Tý, cô sẽ cảm thấy hạ đan điền rất lạnh, lạnh buốt như kim băng đâm vào xương cốt. Giờ Ngọ, cô sẽ cảm thấy trung đan điền rất nóng, nóng đến mức như trong cơ thể có than đang hừng hực cháy vậy, ta nói có đúng không?”
Đôi mắt của Hạo Nguyệt đỏ ửng, vô thức nuốt nước bọt, gật đầu.
“Thế nên chuyện này không trách cô.” Tôi nhìn cô ta.
Hạo Nguyệt ngấn nước mắt, cười chua chát: “Ngô Tranh, ngươi...”
Tôi nhìn cô ta một lúc rồi quay đầu nói với Hạo Thanh: “Năm cô mười sáu tuổi, đã bị Trần Đạo Hành chuốc cho một ly rượu mê hồn, bị mất đi trong trắng. Trước đó cô có một vị sư huynh, hai người đều thích nhau, chính là vì sư phụ của cô hủy hoại cơ thể của cô thế nên cô đã cố nén cơn đau chia tay với người sư huynh đó. Còn sư huynh của cô không biết ẩn tình bên trong nên đã đau lòng rời khỏi Lôi Tiêu cung, ta nói có đúng không?”
Hạo Huyền vừa nghe xong liền hiểu ra, hỏi Hạo Thanh: “Sư tỷ, thì ra tỷ và tam sư huynh...”
Hạo Thanh yếu ớt dựa vào tường, đau khổ nhắm mắt lại, thở dài một hơi, nước mắt tuôn như suối.
“Sư tỷ...” Hạo Nguyên yếu ớt sà đến, đau lòng ôm lấy cô ta.
“Hạo Thanh, cô và Hạo Chân sư đệ thực sự...thực sự là như vậy sao?” Hạo Thần kinh ngạc hỏi.
Cô ta trầm mặc lúc lâu rồi lặng lẽ gật đầu.
“Sao sư phụ có thể làm như vậy?” Hạo Nguyên căm phẫn nói.
“Tu luyện thuật cấm, hủy hoại sự trong sạch của đệ tử, ông ta không xứng làm sư phụ của chúng ta!” Hạo Huyền nghiến răng nói.
“Hạo Huyền!” Hạo Thần trợn mắt: “Ngươi nói linh tinh gì vậy?”
“Ta không nói linh tinh!” Hạo Huyền kích động nói: “Phái Lôi Tiêu là chính tông Đạo môn, thứ chúng ta tu luyện là chính khí! Sư phụ bình thường suốt ngày nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng bản thân đã làm gì? Con trai ông ấy giết người móc tim, tu luyện bù nhìn, theo môn quy thì đó là tội chết! Ông ta lại chỉ đánh con trai mình một trận rồi đuổi ra khỏi Lôi Tiêu cung, sau đó cứ bẵng đi! Bây giờ bản thân ông ấy còn tu luyện thuật cấm, còn ô nhục sự trong sạch của Hạo Thanh sư tỷ, người như ông ấy không xứng là chưởng môn của Lôi Tiêu cung! Càng không xứng làm sư phụ của chúng ta!”
“Ngươi muốn tạo phản hả?” Hạo Thần nổi giận đùng đùng.
“Phàm là người tu luyện thuật cấm yêu tà, phải trục xuất sư môn!” Đôi mắt của Hạo Huyền đỏ hoe: “Ông ấy là sư phụ của chúng ta, lẽ nào ông ấy không phải đệ tử của phái Lôi Tiêu sao?”
Hạo Thần cứng họng: “Ngươi...ngươi...”
Anh ta bất lực thở dài, không nói gì.
Hạo Nguyệt vịn vào tường gắng gượng đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Ngô Tranh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn cứu xà yêu đó thì cứ đi phá trận là được rồi! Tại sao lại phải nói cho bọn ta những điều này, ngươi muốn khiến bọn ta cùng nhau phản đối sư phụ của bọn ta, làm phản đồ của Lôi Tiêu cung à?”
“Sư tỷ, tỷ nói lời này không đúng chút nào!” Hạo Huyền nói.
“Ngươi câm miệng!” Hạo Nguyệt nhíu mày: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, sư phụ không đúng nhưng ông ấy cũng là sư phụ của chúng ta! Thân làm đệ tử, chúng ta chỉ có thể bảo vệ ông ấy, sao có thể phản đối ông ấy được?”
“Ta...tỷ....” Hạo Huyền kích động, lại bắt đầu ho.
Hạo Nguyệt quay đầu lại tiếp tục hỏi tôi: “Tại sao cậu lại làm như vậy? Tại sao lại muốn ép bọn ta?”
“Thứ nhất, mặc dù các người đều là đệ tử của Trần Đạo Hành, nhưng các người khác với ông ta.” Tôi nhìn cô ấy: “Thực chất các người đều là người lương thiện, có chính khí, chỉ là bị ông ta làm cho ngu muội mới làm ra những chuyện sai trái; thứ hai, sư phụ của các người không sống được bao lâu nữa, nhưng ta không muốn kết thù oán với phái Lôi Tiêu. Ta muốn các ngươi làm chứng cho ta, muốn các người nói với các đệ tử khác của phái Lôi Tiêu là Trần Đạo Hành không phải chết trong tay bọn ta. Ông ta chết đều là tự chuốc lấy, tự tạo nghiệp nên bị nghiệp quật.”
Hạo Nguyệt bật cười, cười rất chua xót: “Ngươi giết chúng ta đi rồi không phải được rồi sao? Bọn ta chết rồi thì không có ai biết các người đã đến đây, như vậy ngươi không cần lo phái Lôi Tiêu nghĩ như thế nào, như vậy không phải tốt hơn sao?”