Tôi đứng dậy: “Tôi không muốn giết người.”
“Nhưng ngươi làm như vậy còn tàn nhẫn hơn là giết người!” Cô ta tuyệt vọng nhìn tôi: “Ngươi khiến bọn ta đối mặt thế nào với sư phụ đây? Ngươi khiến bọn ta đối diện với bản thân thế nào đây? Ngươi để bọn ta đối diện với nhân sinh về sau thế nào đây hả? Hả?” Tôi trầm mặc giây lát rồi nhìn sang Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng!” Khả Nhi gật đầu.
Chúng tôi quay người đi ra ngoài.
“Ngô Tranh! Ngươi đứng lại!” Hạo Nguyệt hét lớn: “Ngươi để về sau chúng ta phải làm thế nào đây?”
Tôi dừng bức rồi quay đầu nhìn cô ta: “Hoặc là ngủ tiếp, hoặc là tỉnh lại! Con đường sau này đi như thế nào là do các người quyết định!”
“Ta...” Hạo Nguyệt trở nên mơ hồ.
Tôi dẫn Khả Nhi lời khỏi Lôi Tiêu điện.
Đến bên ngoài đại điện, Khả Nhi hỏi nhỏ: “Thiếu gia, có nhất thiết phải nhiều lời với những người đó không? Đứa nào đứa nấy đều đần độn...”
Tôi hiểu ra liền bật cười: “Nhất định phải nói.”
“Cậu muốn tốt cho họ, nhưng cậu nhìn thái độ của bọn chúng đi..” Khả Nhi cằn nhằn: “Đặc biệt là Hạo Nguyệt, đúng là không biết điều, không nhận biết được người tốt!”
“Phá cửu đỉnh đại trận không khó, khó ở chỗ là phải chắc được chừng mực.” Tôi nói nhỏ: “Tôi muốn không để lại hậu họa về sau, thế nên bắt buộc phải dựa vào năm người này.”
“Nhưng chẳng có ai theo mình ra đây...” Khả Nhi nói.
“Không vấn đề gì.” Tôi nói: “Bọn chúng ra sẽ thôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Cô ấy hỏi: “Đợi họ một lúc à?”
“Không.” Tôi lắc đầu: “Ra hậu viện phá trận!”
Khả Nhi bật cười, gật đầu: “Ừ! Được!”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời cao thì thấy mây đen từng lớp che kín bầu trời, Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận ở phía sau dường như có chút khác rồi.
Trần Đạo Hành đã làm tốt công tác chuẩn bị, muốn liều mạng với tôi đây.
Tôi thở dài một hơi, mỉm cười bình thản.
Ông ta không phải muốn liều mạng sao?
Vậy thì để ông ta mở rộng tầm mắt!
Hậu viện của Lôi Tiêu cung có địa thế rất cao, rất rộng rãi, bề mặt vô cùng bằng phẳng. Bên trong khu vườn không có bất cứ một công trình kiến trúc nào, chỉ có chín cái đỉnh đan lớn bằng đồng, mỗi cái đều nặng hàng tấn, kết hợp lại với nhau tạo thành Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận.
Những cái đỉnh đồng này chia ra làm hai loại, ở giữa là cái đỉnh đan bát quái cực đại cao ba mét, xếp thành hình tam giác đều; xung quanh là sáu cái đỉnh đan đồng nhỏ hơn một xíu xếp thành hình lục giác. Sát khí của chín cái đỉnh đồng lớn xung thiên, hợp thành một kết giới thanh quang cao hàng chục mét. Một luồng điện quang chạy ở giữa chín cái đỉnh, nhìn trông vô cùng khí thế. Bên trong cửu đỉnh đại trận là một trụ đá bàn long khổng lồ cao hơn chục mét, Trần sư hành ngồi khoanh chân ở trên cột đá, xõa tóc cầm kiếm, bấm quyết niệm chú, ông ta đã chuẩn bị xong đấu pháp.
“Ngô Tranh! Không phải ngươi muốn cứu Bạch Vũ sao?” Ông ta thét lên giận dữ: “Bạch Vũ đang ở trong đỉnh đan phía dưới, nếu có bản lĩnh thì cứ đến phá trận! Nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, cửu đỉnh đại trận có uy lực cực lớn, người thường khó có thể phá giải được! Ngươi chỉ cần đi sai một bước thì Bạch Vũ lập tức sẽ tan thành tro bụi! Tiểu tử! Ngươi đến đi!”
Khả Nhi nhíu mày, nhìn sang tôi: “Thiếu gia, trận này phá như thế nào?”
“Trận nhãn của cửu đỉnh đại trận là trụ đá bàn long đó.” Tôi nói: “Trực tiếp xông vào thì trận pháp sẽ hút thiên lôi từ trên trời đánh chúng ta.”
“Dùng cách lúc chúng ta đến đây.” Khả Nhi nói: “Chúng ta không sợ lôi của hắn ta.”
“Được.” Tôi nói: “Trận pháp này phá không hề khó, chỉ cần chống được sự tấn công của thiên lôi, phá được trụ đá bàn long đó thì cửu đỉnh đại trận cũng bị phá vỡ. Nhưng như vậy thì yêu đan, phần thân và phần thần còn sót lại của Bạch Vũ sẽ bị hủy.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Cô ấy hỏi tôi.
“Cậu dùng khí ngũ lôi bảo vệ tôi, tôi dùng tị lôi phù.” Tôi nói: “Chúng ta từ vị Ly vào trận, dùng pháp phản cửu cung, lần lượt phá vỡ cửu đỉnh, như vậy có thể tìm được phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ, cuối cùng phá trụ đá bàn long kia, cướp lại yêu đan của cô ấy.”
“Cậu nói là yên đan của cô ấy đang ở trong trụ đá bàn long đó?”
“Không, yêu đan ở trên người Trần Đạo Hành.” Tôi nói: “Thắt lưng ông ta có treo một cái hồ lô đồng, yêu đan đang ở trong hồ lô đó.”
Cô ấy nhìn Trần Đạo Hành ở trên đài đá rồi gật đầu: “Hiểu rồi...”
“Các ngươi đang to nhỏ gì vậy?” Trần Đạo Hành không nhẫn nhịn được nữa, hét lên giận dữ: “Các ngươi không cứu Bạch Vũ nữa à? Đến đi! Mau lên!”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi!”
Khả Nhi gật đầu: “Được!”
Cô ấy nắm chặt lấy tay phải của tôi, tập trung tinh thần, khí ngũ lôi mạnh mẽ nhanh chóng xuất hiện, nó hình thành một đám khí màu trắng, tôi lập tức hình dung ra tị lôi phù, kim quang ánh lên một cái, khí ngũ lôi nhanh chóng biến thành một đám ánh sáng màu kim, bảo vệ cẩn mật cho chúng tôi.
Chúng tôi nhìn nhau rồi thân hình rẹt một cái, nhanh chóng tiến vào trong cửu đỉnh đại trận, đến trước cái đỉnh lớn vị Ly ở vòng ngoài.