Trần Đạo Hành cười lạnh, vung múa bảo kiếm, bấm thủ quyết bắt đầu niệm chú.
Lẹt xẹt một tiếng, một luồng chớp cực đại từ trên trời đánh xuống, nó điên cuồng đánh về phía chúng tôi.
Chỉ nghe thấy đánh đoàng một tiếng, làn khí mạnh khuấy lên một mảng khói bụi, nó bao trùm chúng tôi và chín cái đỉnh kia.
Trần Đạo Hành vội nhìn xuống dưới, muốn xem xem chúng tôi đã bị đánh chết chưa.
Ông ta đang cố gắng nhìn thì cửu đỉnh đại trận đột nhiên rung mạnh, kết giới thanh quang cao mấy chục mét lập tức bị suy yếu.
Đại đỉnh ở vị Ly vòng ngoài bị tôi dùng chú phá ấn phá tan rồi, nhưng bên trong không có phần thân và phần thần của Bạch Vũ.
Bóng người chúng tôi nhanh như chớp, nhanh chóng lại đến trước đại đỉnh vị Cấn.
Trần Đạo Hành thấy chúng tôi chưa bị đánh chết, ông ta gào lên giận dữ, cắn rách ngón giữa rồi hút lấy một ngụm máu, phun lên trên bảo kiếm, tiếp tục niệm chú.
Ngay lập tức luồng sét liên tiếp đánh xuống.
Lẹt xẹt!
Lẹt xẹt!
Lẹt xẹt
...
Lúc sét đánh xuống, chúng tôi không thể phân tâm, nhất định phải dốc hết sức để tránh sét, sau đó nhân thời gian ngắn ngủi giữa hai luồng sét nối tiếp, dùng chú phá ấn phá đại đỉnh đồng, tìm phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ.
Chúng tôi đã rất nhanh nắm chắc được tiết tấu như vậy.
Thế nên dưới sự chú ý của Trần Đạo Hành, chúng tôi không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng, lại phá được hai đỉnh lớn.
Nhưng vẫn không thấy phần thân và phần thần của Bạch Vũ đâu.
Sáu cái đỉnh đồng lớn ở vòng ngoài chỉ còn lại ba cái, Trần Đạo Hành thực sự lo sốt vó.
Ông ta bấm chỉ quyết ấn vào trung đan điền của mình, thân người rung lên một cái, đôi mắt lập tức biến tròn xoe, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi lên bảo kiếm. Đạo gia dùng máu rất chú trọng, máu đầu ngón tay để khai quang, máu đan điền dùng để tế tà, máu tim để tụ linh, Trần Đạo Hành muốn giết chúng tôi mà ông ta đã dùng máu ở đan điền.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta trên trụ đá bàn long, không khỏi cười lạnh một trận.
Nhân vật có tiếng của phía Lôi Tiêu nhập ma đạo rồi.
Tế máu của máu đan điền phát tác dụng, lôi ở trên trời hình thành một trận lôi lớn cuồng nộ, chúng đua nhau đánh xuống chúng tôi.
Lúc này, chúng tôi không trụ được.
Dù sao, khí ngũ lôi có mạnh hơn nữa, tị lôi phù có tốt hơn nữa thì đối diện với đòn tấn công của trận lôi cuồng nộ, mãnh liệt như vậy thì sức chịu đựng cũng có giới hạn. Liền một lúc mà có hơn chục luồng sét đánh xuống, đánh xuống điên cuồng đến mức trước mắt chúng tôi tối sầm lại, khí huyết trào lên, dường như đã mất đi ý thức.
Chúng tôi cố gắng kiên trì, dùng toàn bộ sức lực cũng chỉ chống lại được đòn tấn công của trận lôi cuồng nộ, còn về việc phá đỉnh thì hoàn toàn không có cơ hội.
Trên chín cái đỉnh lớn ở hậu viện, cái nào cũng có trận pháp, cho dù phá được ba cái nhưng sáu cái còn lại vẫn có thể tiếp tục duy trì kết giới thanh quang, phối hợp thêm cả tế máu của Trần Đạo Hành và chú, thu được lôi từ trên trời xuống. Như vậy thì không phải là cách, nhất định phải phá được tiết tấu của ông ta, nếu không, không những không cứu được Bạch Vũ mà cả bản thân chúng tôi cũng không giữ được tính mạng.
Với áp lực lớn như vậy, tôi nhanh chóng đã tìm được cách.
Lúc này phải liều mới được! Tôi quyết định chủ ý, bấm chỉ quyết phá giải phụng nhãn phù trên người Khả Nhi, tiếp đó làm lại tị hỏa phù, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải niết một cái, ấn lên vai phải của cô ấy, đồng thời lớn tiếng ra lệnh cho cô ấy: “Khí ngũ lôi! Dốc toàn lực!”
“Được!” Khả Nhi hét lớn.
Đám ánh sáng màu kim xung quanh chúng tôi lập tức trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ, sau khi một luồng sét đánh xuống xong, lúc một luồng sét khác sắp đánh trúng, thân người rẹt một cái, chạy ra khỏi đám ánh sáng màu kim, lấy tốc độ nhanh hơn chớp, bịt tai lại nhảy phốc lên trên trụ đá bàn long, một cướp đạp cho Trần Đạo Hành ngã từ trên trụ đá xuống đất.
Trần Đạo Hành không kịp trở tay, thét lên đầy thảm thiết rồi ngã khỏi trụ đá.
Khả Nhi kinh ngạc: “Thiếu gia!”
Gần như đúng lúc ấy, có một luồng sét đánh lên trên đám ánh sáng màu kim, chỉ nghe thấy đoàng một tiếng, đám ánh sáng bị sét đánh tiêu tan.
Khả Nhi khụy xuống đất phịch một tiếng rồi ọc ọc thổ huyết.
“Khả Nhi!” Lòng tôi chợt đau nhói, vội vàng chạy đến bên cô ấy đỡ cô ấy dậy: “Cậu có sao không? Có sao không hả?”
Khả Nhi muốn nói như trong miệng lại ọc ra một ngụm máu tươi, tiếp đó nghiêng đầu, bất tỉnh nhân sự.
“Khả Nhi!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, bế cô ấy lên rồi xông ra khỏi cửu đỉnh đại trận, đến bên cạnh cửa hậu viện, đặt cô ấy xuống đất rồi đưa tay chuẩn bị đánh vào trung mạch của cô ấy.
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc thon thả khẽ ấn chặt tay tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi sững sờ: “Ngọc Nhi? Cô...”
Ngọc cô nương liếc nhìn tôi một cái rồi khẽ ấn vào phần ngực của Khả Nhi, bắt đầu trị thương cho cô ấy.
Tôi cảm thấy yên tâm: “Khả Nhi giao cho cô!”
Cô ấy nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ gật đầu.