Tôi đứng dậy, quay người nhìn cửu đỉnh đại trận, phát hiện ra Trần Đạo Hành đang gắng sức trèo lên trên trụ đá bàn long, định trèo lên trên tiếp tục tế máu cửu đỉnh trận triệu hồi thiên lôi.
Tôi hét lên đầy giận dữ, bóng người rẹt một cái xông vào cửu đỉnh trận.
Một luồng sét lẹt xẹt đánh xuống.
Tôi hình dung ra tị lôi phù, kim quang trên người lóe lên, tôi tránh được luồng sét đó, ngay lập tức nó đánh lê trụ đá bàn long.
Trần Đạo Hành vừa leo được một nửa, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tôi đã ở bên trên rồi, ông ta sợ vãi linh hồn, lỡ tay ngã uỳnh xuống đất.
Trụ đá là thái cực vị của cửu đỉnh đại trận, sét không đánh đến được nơi này, tôi đứng lên trên nhìn xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy bên trong đại đỉnh vị Tốn bên dưới có một đám huyết khí màu đỏ, bên dưới huyết khí đó hình như có phần thân dưới của một người phụ nữ...
Tìm được rồi!
Đó chính là phần thân và phần thần còn sót lại của Bạch Vũ!
Tôi vội nhảy xuống khỏi trụ đá bàn long, xông về phía đại đỉnh ở vị Tốn.
Một luồng sét từ trên trời đánh xuống, đánh thẳng về phía tôi.
Thân hình tôi rẹt một cái tránh được luồng sét, ngay lập tức đến được trước đại đỉnh đó, bấm chỉ quyết niệm chú phá ấn: Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!
Niệm chú xong, dùng thủ quyết ấn vào đại đỉnh.
Đỉnh đan khẽ rung lên, trận pháp ở bên trên bị phá giải.
Tôi nhảy lên trên đại đỉnh, thò tay vào bên trong, một tay chộp lấy chân của Bạch Vũ.
Trần Đạo Hành thét lên giận dữ, ông ta vung bảo kiếm lên, chém về phía tôi.
Lúc này mặt ông ta be bét máu, đôi mắt hằn tia máu trợn ngược, nghiến răng nghiến lợi, nhìn không khác gì một con ác quỷ. Vừa nãy ông ta ngã không hề nhẹ, nhưng sau khi vực dậy ông ta đã dùng bùa chú nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Dù tốc độ của ông ta có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng tôi được.
Tôi ung dung lôi phần thần và phần thân còn lại của Bạch Vũ ra, ôm lấy phần thân dưới của cô ấy chạy ra khỏi cửu đỉnh đại trận.
Trần Đạo Hành chém hụt, chém trúng cái đỉnh, lập tức tia lửa bắn ra tung tóe.
“Ngô Tranh! Ta giết ngươi!”
...
Tôi mặc kệ ông ta, cứ thế chạy đến bên Ngọc cô nương và Khả Nhi, đặt phần thân dưới của Bạch Vũ xuống đất, tĩnh tâm lại rồi tập trung quan sát, thở dài một hơi.
Phần thân của Bạch Vũ rất hoàn chỉnh, phần thần cơ bản cũng hoàn chỉnh rồi, điều quan trọng nhất là cô ấy chưa bị tên súc sinh Trần Đạo Hành làm dơ bẩn.
Tôi cảm thấy yên tâm rồi bấm chỉ quyết niệm chú phong linh: Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, sắc!
Niệm xong, tôi chộp về phía phần thân dưới của cô ấy.
Phần thân đó lập tức hoá thành bạch quang xen màu xanh lục, nó bay vào trong tay phải của tôi.
Trước mắt tôi tối sầm lại, khụy phịch xuống đất, ọc ra một ngụm máu tươi.
Ngọc cô nương nhìn thấy, lập tức chộp lấy tay trái của tôi.
Một luồng ấm nóng chạy vào trong cơ thể tôi, nhanh chóng khống chế yêu khí mà phần thân đó hóa thành.
Tôi vừa nóng vừa lạnh, vừa muốn khống chế yêu khí, vừa muốn áp chế kim quang, không để nó tấn công phần thân của Bạch Vũ, ngay lập tức tôi cảm thấy đau đớn đến cực điểm.
Trần Đạo Hành vừa nhìn thấy liền bật cười một cách độc ác: “Ha ha ha… ả ta là xà yêu ngàn năm, ngươi còn dám cầm thân người cô ta trong lòng bàn tay! Không tự lượng sức mình! Chờ chết đi! Ha ha ha...”
Lúc này, Khả Nhi đã tỉnh lại.
Cô ấy đã hồi phục lại.
Ngọc cô nương buông cô ấy ra rồi hóa thành bạch quang quay lại trong cơ thể tôi, tập trung sức mạnh, nhanh chóng giúp tôi áp chế yêu khí của Bạch Vũ.
Áp lực trên người tôi lập tức được giảm đi hơn một nửa, sự đau đớn dịu đi rất nhiều.
Tôi thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Nụ cười của Trần Đạo Hành trở nên cứng nhắc, ông ta sững lại rồi quay người chạy về phía trụ đá bàn long.
Khả Nhi định thần lại, liếc nhìn tôi một cái rồi vội vàng bò dậy, nhanh chóng đến bên đỡ tôi dậy: “Thiếu gia! Cậu sao rồi?”
Tôi nhìn cô ấy: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao rồi.” Cô ấy đau lòng nhìn tôi: “Cậu thì sao rồi? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
“Tôi lấy được phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ rồi.” Tôi vịn vào người cô ấy, yếu ớt đứng dậy: “Bây giờ đã phong ấn cô ấy vào trong cơ thể tôi, nên có có chút không chịu được...”
“Vậy phải làm sao?” Cô ấy lo lắng hỏi.
Tôi chỉ vào Trần Đạo Hành đang trèo lên trụ đá bàn long: “Cướp lấy hồ lô đồng của ông ta...”
“Được” Khả Nhi gật đầu: “Tôi đi cướp lại!”
Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống, đứng dậy vừa muốn xông vào cửu đỉnh trận thì bên ngoài cửa của hậu viện có bóng người lấp ló, Hạo Thần, Hạo Thanh, Hạo Nguyệt, Hạo Huyền và Hao Huyền đỡ lấy nhau cùng đi vào hậu viện.
Trần Đạo Hành nhìn thấy thì vui phát điên, vội vàng ra lệnh cho đám đệ tử: “Ngô Tranh đã không cử động được nữa! Các ngươi mau động thủ, giết nó cho ta!”