Khả Nhi nhíu mày, rút phệ linh đao xoẹt một tiếng, nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Ta xem các ngươi ai dám!”
Đám Hạo Thần nhìn nhau, không nói gì cũng không động thủ.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?” Trần Đạo Hành rối rít: “Mau động thủ đi! Giết Ngô Tranh đi! Đừng sợ con nha đầu kia! Nó không dám giết người đâu! Mau động thủ! Mau lên!”
Đám người Hạo Thanh không hẹn mà cùng nhìn về hướng đại sư huynh Hạo Thần.
Hạo Thần trầm mặc giây lát rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần Đạo Hành và nói một cách kiên định: “Không!”
“Ngươi nói cái gì?” Trần Đạo Hành sững sờ: “Ngươi nói lại lần nữa!”
“Ngô Tranh thiếu gia đã cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ không nhận ơn báo oán.” Hạo Thần nói: “Sư phụ, ông tu luyện thuật cấm yêu tà, phạm vào môn quy của phái Lôi Tiêu, hơn nữa ông còn ô nhục Hạo Thanh sư muội và hại cả Hạo Nguyệt sư muội. Những hành động của ông không khác gì loài cầm thú, bọn tôi sẽ không nhận ông làm sư phụ nữa đâu!”
“Ngươi! Các ngươi!” Trần Đạo Hành gào lên: “Nghịch đồ! Nghịch đồ! Được! Các ngươi phản bội vi sư! Vậy đừng trách ta vô tình! Hôm nay các ngươi ai cũng đừng mong sống sót ra khỏi đây, ta sẽ giết các ngươi!”
Ông ta kích động kích động lôi hồ lô đồng ở thắt lưng ra, bấm chỉ quyết niệm chú, vừa vặn nắp hồ lô một cái, yêu đan của Bạch Vũ được lấy ra bên ngoài.
“Ông ta muốn nuốt yêu đan!” Hạo Nguyệt sợ bay màu: “Ngô Tranh thiếu gia, mau ngăn ông ta lại đi!”
“Khả Nhi!” Tôi ra lệnh.
Khả Nhi vù một tiếng hóa thành một bóng ma xông vào cửu đỉnh đại trận.
Một luồng sét đánh xuống, ngăn căn đường của Khả Nhi.
Khả Nhi nhanh nhẹn tránh được, tiếp đó tiếp tục xông lên phía trước.
Trần Đạo Hành giơ yêu đan lên, trợn đôi mắt hằn đầy tia máu, miệng không ngừng niệm.
Hết luồng sét này đến luồng sét khác, chúng liều mình ngăn cản Khả Nhi, sắp đến gần được trụ đá bàn long rồi nhưng cô ấy không thể nào xông qua đó được.
Khả Nhi gấp gáp, hét lên một tiếng, không thèm tránh sét nữa, cô ấy hứng vào luồng sét mà xông lên trên.
“Khả Nhi!” Tôi thất kinh.
Một luồng sét lớn mạnh ở trên không đánh trúng vào người Khả Nhi, thân người cô ấy lập tức xuất hiện một đám ánh sáng màu kim.
Tiếp đó nổ đoàng một tiếng dữ dội, ngọn sét cực đại đó hóa thành vô số tia điện nhỏ, bắn tung tóe vào trong vườn, khiến cho bức tường của hậu viện bị đánh cho tan tành. Sự tấn công mạnh mẽ này cuốn lên một trận khói bụi mịt mù, tôi bị thổi đến mức không thể mở được mắt, còn đám người Hạo Thần phía sau thì bị đánh cho thổ huyết, người nào người đấy ngã rầm xuống đất.
Trần Đạo Hành niệm chú xong, ông ta nhìn chúng tôi cười lạnh: “Đây là các ngươi ép ta, các ngươi đều phải chết!”
Vừa dứt lời ông ta nuốt yêu đan của Bạch Vũ.
Chính tại lúc này, Khả Nhi xông ra khỏi đám khói bụi, bay lên trên trụ đá bàn long, một tay cướp lấy hồ lô đồng trong tay của ông ta, đạp một cước thật mạnh trúng bụng ông ta.
Trần Đạo Hành hét lên thảm thiết nôn ra yêu đan, rồi ngã xuống khỏi trụ đá.
Khả Nhi một tay chộp lấy yêu đan rồi nhét vào trong hồ lô, tiếp đó bay xuống khỏi trụ đá bàn long, nhanh chóng quay lại bên tôi.
“Thiếu gia! Tôi cướp được rồi!” Cô ấy đưa hồ lô đồng cho tôi.
Tôi không cầm, mà nhìn cánh tay nhỏ bé bị đốt cho máu me be bét, tôi kéo cô ấy vào lòng mình, đau lòng ôm cô ấy thật chặt.
“Thiếu gia, tôi không sao mà...” Cô ấy vừa cười vừa an ủi tôi: “Có Ngọc cô nương mà, cậu nhìn xem!”
Cô ấy buông tôi ra, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi sững sờ, nhìn kỹ thì thấy vết thương trên tay cô ấy nhanh chóng lành lại, nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu.
Tôi đau lòng nắm lấy tay cô ấy: “Khả Nhi...”
“Không sao rồi thiếu gia, thật đó!” Cô ấy vừa cười vừa đưa hồ lô cho tôi: “Mau lên, phong phần thân và phần thần của Bạch Vũ vào đây đi, như vậy cậu không thấy khó chịu nữa.”
Tôi bĩnh tĩnh lại, gật đầu: “Được!”
Tôi đón lấy hồ lô đồng, vừa chuẩn bị phong phần thân còn lại của Bạch Vũ thì trong đám khói bụi trước mặt kia, Trần Đạo Hành loạng choạng đứng dậy.
Khả Nhi quay đầu lại nhìn, không khỏi nhíu mày: “Ông chịu đòn giỏi lắm, đánh không chết được ông chứ gì?”
Vẻ mặt Trần Đạo Hành đơ đơ ra đó, lảo đảo bước về phía trước hai bước, đột nhiên có một luồng sét ở trên trời đánh xuống, lẹt xẹt đánh trúng người ông ta.
Ông ta thét lên thảm thiết, trên người bốc khói đen, ngã phịch xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Trần Đạo Hành có thể nằm mơ cũng không nghĩ được, bản thân không chết không tay chúng tôi, mà lại chết trong Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận mà ông ta tự hào nhất.
Lúc này, năm đệ tử của phái Lôi Tiêu đều sững sờ cả ra.
Tôi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, dùng tay ấn vào miệng hồ lô đồng, đưa phần thân và phần thần còn lại của Bạch Vũ vào bên trong hồ lô.
Yêu khí trong cơ thể đã biến mất, trên người tôi phát ra một thứ ánh sáng màu trắng mềm mại, vết thương trong cơ thể tôi lập tức hồi phục lại.
Tôi thở một hơi dài rồi đưa hồ lô cho Khả Nhi, tiếp đó đứng dậy, quay người nhìn đám người Hạo Thần.