Quay về đến khu thành phố Ô Sơn đã là hơn tám giờ tối.
Chúng tôi quy về đến khách sạn, tắm một cái rồi đến một quán ăn ở bên ngoài ăn hai bát mỳ, tiếp đó lên xe rời khỏi Ô Sơn, quay về thành phố Đồng Hải.
Trên đường, Khả Nhi hưng phấn lắm, không ngừng nói chuyện vừa nãy.
“Thiếu gia, chiêu này của cậu ngầu kinh khủng!” Cô ấy hồi tưởng lại: “Đầu tiên đánh cho họ phục, tiếp đó cho một vốc táo ngọt, khiến họ chịu ơn mình là lấy được sự tín nhiệm của họ, chỉ đi vài đường quyền mà đã tóm gọn được phái Lôi Tiêu rồi! Í í í, ngầu! Ngầu thực sự luôn.”
Cô ấy nhìn tôi: “Sao cậu lại nghĩ ra được cơ chứ?”
“Tôi học trong sách.” Tôi nói: “Tiểu Quân thích đọc sách lịch sử, trong phòng sách ở núi Ngọc Tuyền đều là sách lịch sử, tôi có thời gian nên cũng đọc, đọc nhiều rồi thì cũng học được thôi.”
“Cũng có nghĩa là, cậu sớm đã biết Trần Đạo Hành không sống sót khỏi đêm nay?” Cô ấy tò mò nhìn tôi: “Từ lúc cậu cứu sống đám người Hạo Nguyệt là cậu đã có kế hoạch sẵn rồi?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không hề đoán được Trần Đạo Hành sẽ bị sét đánh chết vào đêm nay, lúc cứu bọn họ, thực ra là muốn để bọn họ làm chứng, đợi khi Trần Đạo Hành chết rồi, đỡ được việc mình bị hiểu nhầm. Nhưng không ngờ được, Trần Đạo Hành làm nhiều chuyện bất nghĩa, trực tiếp bị thiên lôi do cửu đỉnh đại trận hút đánh chết ông ta, thế nên tôi lấy tương kế tựu kế, giao Lôi Tiêu cung cho bọn họ.”
“Phê thật! Phê thật đấy!” Cô ấy ngậm ngùi: “So với xem cung đấu trên tivi còn phê hơn nhiều! Như vậy, trừ phi hai vị chưởng giáo của phái Lôi Tiêu triệu hồi Trần Đạo Hành từ quỷ môn quan về. Nếu không, chúng muốn điều tra chuyện này cũng không có cửa!”
“Trần Đạo Hành đã hồn bay phách tán rồi.” Tôi nói: “Họ triệu hồi không nổi đâu. Chuyện này đã có cái kết định sẵn, Trần Đạo Hành đắc đạo thăng thiên, lớp người mới của phái Lôi Tiêu thay thế lớp người cũ, đều là chuyện đại hỷ.”
Khả Nhi suy ngẫm, rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, vậy nếu như mai này hai chưởng giáo của phái Lôi Tiêu thăng thiên, lên trời không gặp được được Trần Đạo Hành thì làm thế nào?”
“ Cậu thực sự nghĩ bọn chúng có thể thăng thiên hả?”
Cô ấy sững sờ: “Không được à?”
“Phái Lôi Tiêu là môn phái tu luyện pháp thuật, môn phái như vậy khó có thể đắc đạo thăng thiên.” Tôi nói: “Giống như Trần Đạo Hành, ông ta tu luyện lôi pháp được hơn bốn mươi năm rồi, kết quả thì sao?”
“Ừ...” Cô ấy hiểu ra: “Trần Đạo Hành biết bản thân tu luyện lôi pháp thì không thể nào thành tiên được, thế nên mới nghĩ đến yêu đan...”
“Đạo gia chia làm hai phái lớn, một phái trọng nuôi dưỡng bên trong, một phái thì trọng pháp thuật.” Tôi nói: “Phái nuôi dưỡng bên trong tu luyện nội đan, nếu như có thể thành công thì có thể dương thần xuất khiếu, quy tiên thăng thiên. Phái Lôi Tiêu thuộc phái thứ hai, sau khi tu luyện thành công thì có thể dùng trận pháp bùa chú triệu hồi thiên lôi có uy lực cực đại. Môn phái như vậy không thể nói là không có cơ hội đắc đạo thành tiên, chỉ là cơ hội so với phái đầu thì mịt mờ lắm. Thế nên phái Lôi Tiêu, có nhiều cao thủ nhưng hơn một ngàn năm trở lại đây, người tu thành chính quả chỉ có vài người mà thôi. Còn đạo môn của phái nuôi dưỡng bên trong kia, người làm tiên trên trời thì có thể không có, người làm thần tiên thậm chí chỉ có mười người, tám người thôi, còn làm địa tiên, quỷ tiên và nhân tiên thì lại nhiều lắm.”
“Vậy mật thuật của Ngô gia chúng ta thì sao?” Cô ấy hỏi tôi: “Chúng ta tu luyện đến cảnh giới cao thì sẽ thành tiên à?”
“Cậu muốn thành tiên không?” Tôi hỏi lại.
Cô ấy mỉm cười, nhún vai: “Thế nào cũng được, tôi chỉ muốn đi theo thiếu gia, chỉ cần có thể ở bên cậu thì làm gì cũng được hết.”
Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, xoa đầu cô ấy: “Được rồi, lái xe đi.”
Cô ấy bật cười: “Ừm!”
Tôi thở dài một hơi, nhìn con đường ở phía trước, mỉm cười bình thản.
Chúng tôi chạy một đêm trên đường cao tốc, hơn năm giờ sáng của ngày thứ hai chúng tôi đã quay về thành phố Đồng Hải.
Khả Nhi lái đến bãi đỗ xe của khách sạn, vừa dừng xe thì Lạc Tuyết đi tới.
“Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, chuyện thế nào rồi ạ?” Cô ấy lo lắng hỏi.
“Được rồi.” Tôi nói: “Cô lập tức dẫn chúng tôi lên trên núi, cứu chị của cô.”
“Được!” Cô ấy thở phào rồi lại hỏi chúng tôi: “Hai người có muốn nghỉ ngơi trước không?”
“Không cần, chúng tôi không mệt.” Tôi nói.
Cô ấy gật đầu rồi nắm chặt hai tay chúng tôi, lập tức đưa chúng tôi đến đỉnh núi Đồng Vũ.
Thấy chúng tôi quay về, vợ chồng Bạch Trưởng Sinh vội đứng dậy: “Thiếu gia!”
Tôi gật đầu với họ.
Hai vợ chồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngấn nước mắt cảm tạ chúng tôi: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn Khả Nhi tiểu thư...cảm ơn...”
“Khách sáo rồi.” Tôi nói với hai người họ: “Tôi bày trận lại rồi hợp thần cho Bạch Vũ.”
“Được! Vất vả cho thiếu gia rồi!” Họ nói.