Khả Nhi vừa nhìn thấy, bóng người rẹt một cái, đến bên tôi: “Thiếu gia, ở đây an toàn không?”
“An toàn.” Tôi rót cốc trà: “Ngồi xuống đợi đi, phải mấy canh giờ cơ.”
“Ừ.” Cô ấy ngồi đối diện với tôi, đón lấy ấm trà: “Để tôi.”
Tôi bưng trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cô ấy lại rót đầy cho tôi.
Tôi quay đầu nhìn quả cầu ánh sáng đó một cái, không khỏi ngậm ngùi: “Trước đây tôi tưởng rằng mật thuật của Ngô gia tôi đã tu luyện gần như được hết rồi...nhưng bây giờ nhìn lại, những thứ mà tôi nắm chắc được chỉ là một hạt cát giữa sa mạc. Ông nội đã cho tôi một bảo tàng, tôi vẫn phải tĩnh tâm lại, từ từ nghiên cứu...”
“Ừ.” Khả Nhi rót trà cho tôi: “Mật thuật của nhà chúng ta còn lợi hại hơn của phái Lôi Tiêu gì đó nhiều! So với trận pháp này, cậu nhìn xem, đẹp thế kia cơ mà! Lôi Tiêu cửu đỉnh đại trận gì đó của Trần Đạo Hành tối qua so với trận pháp này của chúng ta còn kém xa!”
“Không thể nói như thế được.” Tôi nhìn cô ấy một cái: “Trận pháp không giống nhau, cách dùng cũng không giống.”
“Tôi nói thật mà.” Cô ấy nói: “Nếu không phải vì cứu Bạch Vũ thì chúng ta dùng lôi phong trận thêm lục thần trận và có thể cho cửu đỉnh đại trận nổ rồi! Trận pháp với cấp độ như vậy thì sao có thể so bì với trận pháp của nhà chúng ta?”
Lời nói này không hề giả trân, nếu không phải sợ làm hại Bạch Vũ, thì chúng tôi thực sự có thể làm như vậy, cửu đỉnh đại trận đó thực sự chưa chắc đã trụ được, cho dù nó trụ được thì chỉ cần chúng tôi phá trụ đá bàn long đó, thì nó cũng sẽ vỡ tanh bành.
Thế nên nói một cách khách quan thì lời Khả Nhi nói không có gì là quá đáng cả.
Tôi mỉm cười bình thản, dựa vào ghế sô pha, thở dài một hơi: “Sau khi quay về thì nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó bắt đầu bế quan.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu: “Cậu dạy tôi cách tu luyện, sau đó tôi đến tu luyện trong căn nhà ở Đông Nhị Hoàn.”
“Nhà ở Đông Nhị Hoàn?” Tôi sững lại.
Cô ấy đỏ mặt: “Chính là...chính là căn nhà mà bác gái Trương Ninh tặng cho con trai của cậu ấy...tôi qua đó ở vài ngày, thấy khí trường ở nơi đó không tồi, lại còn rất yên tĩnh, thích hợp để tu luyện...”
Lúc này tôi mới phản ứng lại: “Ờm...căn nhà đó...được, được mà!”
Cô ấy đỏ mặt, liếc nhìn tôi một cái: “Thiếu gia, hay là quay về, cậu đến xem sao?”
Tôi bật cười: “Tôi không cần xem, căn nhà đó nhất định không có vấn đề, quyết định như vậy đi.”
Cô ấy ờ một tiếng rồi cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm trà.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy một lúc rồi hắng giọng: “Được rồi, đợi khi nào quay về thì tôi đi xem một chút.”
Khả Nhi bật cười, gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Tôi cũng cười: “Cậu ấy à!”
Đôi mắt cô ấy rơm rớm, nhanh thoăn thoắt sà đến bên, cưỡi lên trên người tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Trái tim tôi lập tức trở nên yếu mềm...
Sau năm canh giờ, đến hơn ba giờ chiều, tôi đứng dậy đi đến trước quả cầu ánh sáng đang xoay tròn với tốc độ cao, quan sát kỹ xong, thì thấy trong quầng sáng có ba màu kim trắng đỏ ban đầu đã biến mất màu đỏ, chỉ còn lại ánh sáng màu kim và màu trắng.
Ánh sáng màu đỏ là do yêu đan phát ra, màu đỏ biến mất thì có nghĩa hợp thần đã hoàn thành.
Tôi hít một hơi sâu, định thần lại, bấm chỉ quyết bắt đầu thu trận pháp.
Đầu tiên thu thông linh trận, tiếp đó thu thất tinh trận đảo ngược, đám ánh sáng màu kim trắng đó lập tức biến mất.
Trên người Bạch Vũ đắp chiếc áo ngoài của tôi, giống hệt như nàng tiên xinh đẹp nằm trong thất tinh tỏa linh trận, bản thể của cô ấy đã hoàn toàn dung hợp xong, thần quang về cơ bản đã hồi phục lại.
Tôi quan sát kỹ cô ấy một lúc, xác định cô ấy không có vấn đề gì, lúc này mới bấm chỉ quyết, tiếp tục thu trận.
Rất nhanh sau đó, khí trường của thất tinh tỏa linh trận cũng biến mất.
Bóng người Khả Nhi rẹt một cái, đến bên cạnh tôi, nhìn thấy Bạch Vũ ở trên đất, mắt cô ấy sáng bừng: “Thiếu gia, cô nương này đẹp quá...”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái: “Ý cậu là sao?”
Cô ấy cười đểu, ghé sát tai tôi: “Cậu nhận cô ấy, như vậy tôi có có thêm một người chị em...”
Mặt tôi đỏ bừng: “Đừng ăn nói linh tinh! Cha mẹ người ta nghe thấy đấy!”
“Nghe thấy thì nghe thấy.” Khả Nhi hoàn toàn mặc kệ: “Cậu cứu mạng của Bạch Vũ, lấy thân báo đáp không được à?”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, lắc đầu bất lực, đi đến bên cạnh Bạch Vũ, khẽ ôm cô ấy dậy, quan sát kỹ ấn đường của cô ấy.
Thần quang của cô ấy vận chuyển bình thường, yêu đan dung hợp rất tốt, sức mạnh tu luyện bị hao tổn đi một chút, nhưng vẫn ở khoảng ngàn năm.
Tôi cẩn thận quan sát một lúc, rồi thở dài một hơi, cảm thấy yên tâm.
Do vô ý mà hơi thở của tôi phả lên khuôn mặt của cô ấy, hàng mi dài của cô ấy khẽ rung rung, tiếp đó đôi mắt khẽ mở.
Đó là đôi mắt to tròn khiến cho con tim rung động, tôi không khỏi ngây người, vô thức nuốt nước bọt.