Yêu và người sẽ có một số điểm khác nhau.
Ví dụ như bàn về dung mạo, tiểu Quân không hề thua kém Bạch Vũ, nhưng trong đôi mắt của Bạch Vũ, nếu so với tiểu Quân thì nó lại có một sự mê hoặc khó tả. Nét thần trong đôi mắt của tiểu Quân sâu thẳm, bình thản, trong sáng như vì sao trên bầu trời, đẹp tựa mặt trăng. Nét thần trong đôi mắt của Bạch Vũ lại khác, nó cũng sâu thẳm, nhưng lại giống như vực sâu, sâu không thấy đáy, mang theo sức hút bí ẩn...
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cứ lặng lẽ nhìn như thế, quên cả dòng chảy của thời gian.
Khả Nhi nhìn chúng tôi, bĩu môi cười, hắng giọng một tiếng rõ to.
Bạch Vũ định thần lại, mặt đỏ ửng, vội vàng ngồi dậy, trên người lập tức mặc lên một bộ đồ bó sát thân màu trắng.
Tôi ngượng ngùng, đỏ mặt đứng dậy, hắng giọng: “Ờ...Bạch tiểu thư, tôi...”
“Tôi biết cậu là ai.” Cô ấy đứng dậy, đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
“Ừm..không có gì.” Tôi hắng giọng, quay đầu gọi về phía xa xa: “Bạch tiên sinh, cô Bạch, Bạch tiểu thư không sao rồi, hai người lên đây đi!”
Hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh lập tức đến đỉnh núi, vừa nhìn thấy Bạch Vũ hồi phục lại rồi, hai vợ chồng khóc như suối: “Bạch Vũ!”
“Cha, mẹ...” Đôi mắt của Bạch Vũ đỏ hoe.
Thân người cô ấy rẹt một cái, sà vào lòng mẹ, khóc thật đau lòng.
Bạch Uyển ôm con cái, vừa nhìn vừa khóc vừa cười: “Con gái của tôi! Bảo bối của tôi! Con không sao rồi! Cuối cùng con không sao rồi!”
Bạch Trưởng Sinh lau nước mắt, quay đầu quỳ trước tôi: “Thiếu gia! Cảm ơn cậu!”
Bạch Uyển nhìn thấy liền kéo Bạch Vũ cùng quỳ xuống: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn Khả Nhi tiểu thư!”
Tôi ngại ngùng: “Ờm...không cần như vậy, mọi người đứng dậy hết đi...”
Trên khuôn mặt của Khả Nhi nở một nụ cười đểu, có ý muốn nói là tôi nói trúng rồi phải không? Cô nương nhà người ta không tồi chứ gì? Động lòng rồi hả? Ngại rồi chứ gì?”
Tôi đỏ mặt, hạ giọng: “Đừng nhìn tôi nữa!’
Cô ấy phì cười, quay đi hắng giọng: “Bạch gia gia, cô Bạch, Bạch tiểu thư, mọi người đứng khách sáo nữa, mau đứng lên đi!” Lúc này hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh và Bạch Vũ mới đứng dậy.
Tôi thở dài một hơi, bình tĩnh lại, rồi mỉm cười với họ: “Bạch tiểu thư không sao rồi, chúng tôi cũng nên quay về Thượng Kinh rồi. Bạch tiên sinh, cô Bạch, Bạch tiểu thư, chúng tôi xin cáo từ!”
Tôi cung tay với họ.
“Cảm ơn thiếu gia!” Hại vợ chồng họ cũng tay với tôi, cảm kích nói: “Chúng tôi một thời gian nữa cũng đến Thượng Kinh, đến lúc đó, chúng tôi sẽ đến thăm cậu, cảm ơn thiếu gia!”
Bạch Vũ ngấn nước mắt, lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.
“Khách khí rồi.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Làm phiền mọi người tiễn chúng tôi đến khách sạn.”
“Được!” Hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh nhất tề lên tiếng.
Họ đi đến trước mặt tôi, muốn kéo lấy tay chúng tôi.
Bạch Vũ do dự một lúc: “Cha mẹ, để con tiễn họ...”
Hai vợ chồng sững lại, nhìn nhau rồi lập tức gật đầu: “Được!”
Bạch Vũ đi đến trước mặt chúng tôi, đỏ mặt, nói nhỏ: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, đắc tội rồi.”
“Vất vả rồi.” Tôi khẽ nói.
Cô ấy đỏ mặt liếc nhìn tôi một cái, khẽ nắm lấy tay tôi, tiếp đó nắm cả tay Khả Nhi.
Tay cô ấy rất mềm, rất ấm, rất nõn nà...
Ngay lập tức chúng tôi từ đỉnh núi đến tận sân bay.
Hại vợ chồng Bạch Trưởng Sinh cũng đã đến.
Tôi nhìn xung quanh, tò mò nhìn Bạch Vũ: “Không phải nói là khách sạn sao? Sao lại đến thẳng sân bay thế này?”
“Đến khách sạn thì cậu sẽ không cho chúng tôi tiễn cậu đến sân bay.” Bạch Vũ buông tôi ra rồi lùi lại hai bước, quay lại bên cạnh cha mẹ cô ấy, cảm kích nhìn chúng tôi: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, ơn cứu mạng của hai vị, Bạch Vũ mãi mãi không dám quên! Mai này, sẽ dần dần báo đáp, cảm ơn hai người!”
Cô ấy khẽ cung người với chúng tôi.
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn Khả Nhi tiểu thư!” Hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh cảm kích nói.
Tôi nhìn Bạch Vũ một cái rồi mỉm cười bình thản: “Khách khí rồi, mọi người quay về đi.”
“Thiếu gia, chúng tôi...” Bạch Uyển muốn nói gì đó.
Tôi xua tay: “Cô, thực sự không cần, mọi người quay về đi.”
Bạch Uyển do dự một lúc: “Vậy… vậy được rồi… thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư nhất định thượng lộ bình an!”
“Bình an!” Tôi khẽ mỉm cười, nhìn Bạch Vũ một cái rồi dẫn Khả Nhi đi vào sân bay.
Hai vợ chồng Bạch Trưởng Sinh và Bạch Vũ nhìn tiễn chúng tôi lên lầu xong, lúc này mới vẫy vẫy tay, quay người rồi đi.
Tôi thấy họ đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dặn Khả Nhi: “Đi mua vé máy bay đi.”
Khả Nhi sà đến ôm chặt lấy tôi, nhìn tôi đầy tinh nghịch, hỏi nhỏ: “Thiếu gia, không nỡ chứ gì?”
Tôi một tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô ấy: “Cái đồ xấu xa nhà cậu, cậu không khiêu khích là không chịu được à?”
“Thiếu gia! Không phải tôi khiêu khích, tôi nói thật mà!” Cô ấy không cười nữa, ôm lấy cô tôi, chân thành nhìn tôi: “Lạc Tuyết đó không được, nhưng thực sự Bạch Vũ không tồi, cậu không thích cô ấy à?”
Tôi lắc đầu: “Không!”
“Không?” Cô ấy sững sờ: “Không phải chứ?”
Tôi cười: “Cậu không hiểu đâu, đi mua vé đi!”
Khả Nhi nhìn tôi một lúc lâu, lặng lẽ gật đầu: “Vậy được rồi...”
Cô ấy ôm chặt tôi một lúc rồi buông tôi ra, quay người rồi đi.
Tôi bình tĩnh lại, cầm điện thoại ra, gọi điện cho tiểu Quân: “Tiểu Quân, anh làm xong việc rồi, bọn anh đang chuẩn bị về nhà rồi...”