Từ thành phố đến Thượng Kinh mất hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Trên đường, đôi mắt sâu thẳm của Bạch Vũ vẫn đọng trong tâm trí tôi, xua đi cũng không được, khiến tôi như người trên mây. Tôi tĩnh tâm lại, nhưng nhắm mắt lại thì dường như cô ấy đang hiện hữu ở trước mặt tôi, trìu mến nhìn tôi với đôi mắt to trò diễm lệ. Tôi không dám nhìn cô ấy, thế nên vô thức bừng mở mắt...
Cứ như vậy mười mấy lần, tôi quay đầu nhìn biển mây ở bên ngoài, thở dài một hơi.
Tất cả mọi chuyện đã bị Khả Nhi trông thấy hết.
Cô ấy ấn vào nút phục vụ, gọi nữ tiếp viên hàng không, bảo chị ấy mang cho chúng tôi hai ly sâm banh.
“Dạ được, xin đợi một chút.” Nữ tiếp viên khẽ cười.
Rất nhanh sau đó, sâm banh được đưa đến.
“Cảm ơn.” Khả Nhi đón lấy rồi quay người lại đưa cho tôi: “Thiếu gia.”
Tôi nhìn cô ấy, đón lấy rồi tò mò hỏi cô: “Là sao đây?”
Khả Nhi hiểu ra liền mỉm cười, cụm ly với tôi: “Uống chút rượu cho thư thái một chút.”
Nói xong, cô ấy nhấp lấy một ngụm.
Tôi nhìn cô ấy rồi vô thức cũng uống một ngụm.
Rượu rất nhạt, mùi vị rất chuẩn, rất dễ chịu.
Cô ấy nói rất đúng, uống được một ngụm thôi mà trong lòng yên tĩnh đi nhiều.
Khả Nhi ghé sát tôi, hỏi nhỏ: “Thiếu gia, tôi thấy tâm trạng cậu không ổn, có phải là vì Bạch Vũ không?”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì liền khẽ uống lấy ngụm rượu.
Cô ấy cười hê hê: “Tôi thấy được rồi nhé, cậu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cậu. Không sao, tạm thời chia tay nhau mấy ngày mà thôi, nếu cậu muốn cô ấy, không phải là chuyện bất cứ lúc nào sao?”
“Tôi nói với cậu rồi, tôi không thích cô ấy.” Tôi dịu dàng nói.
“Vậy tại sao tâm trí của cậu bay đi đâu vậy?” Cô ấy không hiểu: “Tôi theo cậu bao nhiêu lâu rồi, chưa từng thấy cậu như thế này...”
“Tôi thừa nhận, bây giờ trong trí óc tôi đều là cô ấy.” Tôi nói: “Tôi mở mắt ra là cô ấy, nhắm mắt vào cũng là cô ấy. Không chỉ tôi như vậy, e là cô ấy cũng như vậy, bây giờ trong lòng cô ấy toàn là hình bóng tôi, làm cái gì cũng không chú tâm được.”
“Vậy đây không phải là thích sao?” Cô ấy sáng lên: “Đây là nhất kiến chung tình đó cha!” Tôi hít một hơi sâu, lắc đầu: “Không phải, đây là ảo giác.”
“Thiếu gia, cậu đừng kìm nén bản thân có được không?” Cô ấy nhìn tôi: “Tôi thấy cậu như vậy khiến tôi đau lòng lắm...đúng, cậu yêu chị tiểu Quân, cũng thích tiểu An Vũ, thêm một Bạch Vũ thì đã làm sao? Cô nương đó thực sự không tồi, hơn nữa chúng tôi có thể thêm một đôi, không phải tốt hơn sao?”
“Gì mà hai người các cậu là một đôi?” Tôi cảm thấy không hiểu.
“Cô ấy đi theo cậu nhất định sẽ là nha đầu.” Cô ấy nói: “Hai nha đầu, không phải thành một đôi sao?”
Tôi cạn lời: “Cậu...”
Cô ấy cười tinh nghịch: “Có phải thấy tôi nói chuẩn quá không?”
Tôi bị cô ấy trêu chọc.
Thấy tôi bật cười, cô ấy cũng cười, liền mượn gió bẻ măng: “Vậy quyết định như vậy rồi nhé! Cậu không được kìm nén bản thân nữa!”
Tôi mỉm cười bất lực, giải thích cho cô ấy: “Tôi không kìm nén bản thân gì cả, tôi và cô ấy không phải là nhất kiến chung tình gì cả, đó thực sự không phải là thích.”
“Vậy rốt cuộc là gì?” Cô ấy không hiểu.
Tôi trầm mặc giây lát, khẽ nhấp một ngụm rượu, hít một hơi thật sâu: “Là ảo giác.”
“Ảo giác?” Cô ấy nhíu mày: “Sao lại là ảo giác?”
“Đêm qua tại Lôi Tiêu cung, sau khi tôi lấy phần thân còn lại của cô ấy ra khỏi cửu đỉnh trận, đã tạm thời phong ấn vào trong cơ thể tôi.” Tôi nói: “Lúc đó không còn cách nào khác, trong lúc cấp bách, không thể không làm như vậy. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, tôi đã đưa phần thân và phần thần còn lại của cô ấy phong vào trong cơ thể của tôi, điều này đồng nghĩa với việc trên thực tế hai chúng tôi xảy ra trường hợp hợp thể. Mặc dù chỉ là một lúc như thế, nhưng lại khiến cho phần thần còn sót lại của cô ấy và trạng thái tinh thần của tôi chịu ảnh hưởng rất nhẹ. Mặc dù lúc đó cô ấy là phần thần còn sót lại, nhưng bất luận là chuyện chúng ta làm cho cô ấy trên núi Đồng Vũ hay là ở Lôi Tiêu cung thì cô ấy đều nhìn thấy và cảm nhận được rất rõ. Thế nên sau khi cô ấy tỉnh lại. Lúc hai chúng tôi nhìn nhau thì cảm giác khác hoàn toàn...”
Tôi nhìn cô ấy: “Cậu hiểu rồi chứ?”
Cô ấy suy ngẫm: “Hợp thể...đồng nghĩa là cậu và cô ấy đều xảy ra chuyện như vậy, đúng không?”
Tôi đỏ mặt: “Ừ.”
“Ồ...” Cô ấy gật đầu: “Tôi hiểu rồi...”
“Thế nên đây là ảo giác.” Tôi nói: “Chứ không phải thực sự thích.”
“Lẽ nào đây không phải là duyên phận?” Cô ấy tò mò hỏi.
“Là duyên phận, nhưng đây không phải là tình cảm phát ra từ nội tâm.” Tôi nói: “Giống như Cao Dĩnh, chị ấy ở trong mộng cảnh đã yêu tôi, tôi cũng vì giấc mơ đó mà động lòng với chị ấy. Nhưng rốt cuộc mộng cảnh chính là mộng cảnh, không thể coi là thật được, thế nên tôi đã nói với chị ấy, tất cả điều này đều là ảo giác, khiến chị ấy quên tôi đi, quay lại cuộc sống của bản thân.”