“Chuyện đó, cậu nghĩ chị Cao Dĩnh đã quên cậu chưa?” Cô ấy nhìn tôi.
“Không biết...” Tôi dịu dàng nói: “Có lẽ đã quên rồi.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tôi đã sớm bước ra khỏi rồi.” Tôi mỉm cười bình thản: “Sau khi rời khỏi tứ hợp viện của Cao gia, chúng ta đã đi ăn thịt nhúng, sau đó tôi đã quay về cuộc sống của mình rồi.”
Tôi hít một hơi sâu, quay đầu nhìn biển mây bên ngoài: “Tôi nghĩ chị ấy đã sớm quay lại cuộc sống của mình rồi.”
Khả Nhi ngẫm nghĩ: “Vậy...Chuyện của Bạch Vũ chắc cũng như vậy à?”
“Người có trăm năm tuổi thọ, yêu sống ngàn năm.” Tôi nói: “Cô ấy sẽ bước ra được thôi.”
“Ừ...” Khả Nhi cụm ly với tôi, rồi uống hết phần rượu còn lại.
Tôi cũng uống một ngụm hết sạch, rồi đưa ly cho cô ấy.
Cô ấy lại đưa ly cho nữ tiếp viên, tiếp đó hạnh phúc ôm lấy cổ tôi.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, khẽ hôn lên đầu cô ấy: “Tôi đã nghĩ rồi, cậu bế quan ở núi Ngọc Tuyền đi.”
Cô ấy sững sờ, ngồi bật dậy: “Tại sao vậy?”
“Lần bế quan này rất quan trọng.” Tôi nói: “Nếu như tôi ở núi Ngọc Tuyền, cậu ở Đông Nhị Hoàn, lỡ như đang tu luyện giữa chừng xảy ra chuyện thì tôi muốn đến cứu cậu cũng không kịp. Thế nên chúng ta không thể rời xa nhau, nhất định phải cùng bế quan.”
“Nhưng thiếu gia, tôi...” Cô ấy muốn nói.
Tôi xua tay: “Không cần nhắc đến phu nhân hay nha đầu đó nữa, tiểu Quân chân thành đối tốt với cậu, cô ấy luôn coi cậu là em gái, từ trước tới nay chưa từng coi cậu cậu là nha đầu. Bế quan là chuyện lớn, không thể coi như trò chơi được, khí trường núi Ngọc Tuyền tốt, hợp để tu luyện. Có cô ấy chăm sóc cậu thì tôi cũng có thể yên tâm. Chuyện này quyết định như vậy đi!”
Đôi mắt Khả Nhi rơm rớm: “Thiếu gia, tôi...”
“Đời này tôi không rời xa được cậu.” Tôi nhìn cô ấy: “Nếu như cậu xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao?”
Cô ấy ngấn nước mắt gật đầu: “Ừ!”
Cô ấy sà đến, cảm động ôm lấy cổ tôi: “Thiếu gia, tôi yêu cậu...”
Tôi bật cười: “Tôi cũng yêu cậu...”
Cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
Chúng tôi ôm nhau hôn say đắm.
Chuyện Bạch Vũ đã làm xong.
Bảy rưỡi tối chúng tôi hạ cánh ở sân bay thủ đô.
Sau khi đi ra khỏi sân bay, chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn, lần này không chỉ có tiểu Quân mà An Vũ cũng đến.
Sau khi ôm chào nhau và hàn huyên với nhau vài câu, chúng tôi rời khỏi sân bay, lái xe quay về Thông Châu, cùng nhau ăn bữa lẩu hải sản.
Sau khi ăn xong, Khả Nhi và An Vũ quay về nhà, tôi và tiểu Quân lái xe quay về núi Ngọc Tuyền.
Trên đường, chúng tôi nói đến chuyện bế quan.
“Lần này ít nhất cũng phải tu luyện một tháng.” Tôi nói: “Có lẽ Khả Nhi cần ba tháng.”
“Được.” Tiểu Quân gật đầu: “Để em chăm sóc cho hai người.”
“Em không cần lo cho anh, chủ yếu là Khả Nhi ấy.” Tôi nói: “Lần này, anh nâng cấp mạnh mẽ cho cậu ấy.”
“Nâng cấp mạnh mẽ?” Tiểu Quân không hiểu: “Là nâng cấp như thế nào?”
“Anh muốn đưa thần lực phù dung hợp vào cơ thể cậu ấy, dung hợp với khí ngũ lôi.” Tôi nói: “Nếu như có thể thành công, thì Khả Nhi có thể có sức mạnh của thần lực phù rất lâu.”
Tiểu Quân suy nghĩ, rồi hỏi tôi: “Đưa thần lực phù dung hợp vào ngũ lôi trận, đây có thể là một công trình lớn, liệu có nguy hiểm không anh?”
“Có.” Tôi nói: “Đầu tiên anh phải nâng cấp cho ngũ lôi trận trong cơ thể cậu ấy, như vậy mới có thể thử dung hợp thần lực phù, đó là bước thứ nhất, vấn đề này không lớn; Sau khi đợi thần lực phù dung hợp xong, anh còn phải bày tụ linh trận vào trong cơ thể cậu ấy; vì ngũ lôi trận mới và thần lực phù sẽ tiêu hao cực lớn đối với nội khí, không có sức mạnh tu luyện lớn mạnh thì rất khó vận hành bình thường được, bước này mới là khó nhất.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
“Thế nên, đầu tiên anh phải nâng cấp ngũ lôi trận của cô ấy, rồi dung hợp thần lực phù.” Tôi nói: “Quá trình này có lẽ cần khoảng mười ngày. Còn anh dùng mười ngày này thử nghiệm tụ linh trận. Đợi sau khi anh chắc chắn rồi, thì anh sẽ dùng cho cô ấy, sau đó để cô ấy tu luyện thêm hai tháng, lần này cô ấy có thể thoát xác một lần nữa.”
Tiểu Quân có chút lo lắng: “Ngô Tranh, liệu có nguy hiểm không? Làm như vậy, có thể rất nguy hiểm.”
“Anh biết là nguy hiểm.” Tôi nhìn con đường phía trước: “Nhưng không tu luyện, không nâng cấp thì chúng ta sẽ càng nguy hiểm. Nói đến Khả Nhi đi, thiên phú pháp thuật của cô ấy cực tốt, nhưng nếu như không dùng pháp trận nâng cấp cho cô ấy, chỉ dựa vào bản thân cô ấy tu luyện, muốn nâng cao cảnh giới lên một tầng thì ít nhất cũng cần thời gian là hai ba năm. Ở chùa Đạt Nhĩ Ba, suýt chút nữa bọn anh đã bị người ta ám hại; lần này ở cung Lôi Tiêu Ô Sơn, bọn anh cũng suýt chút nữa bị sét đánh chết; về sau có chuyện cần làm, thì sẽ gặp nguy hiểm; nếu bây giờ không tu luyện, thì sau này càng nguy hiểm hơn.”