Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 550 - Chương 550.

Chương 550. - Chương 550. -

“Ừ...” Cô ấy gật đầu: “Thì ra là đạo lý này.”

“Ông nội đã dạy anh rất nhiều bùa lợi hại, trong đó phần lớn là anh chưa từng dùng qua.” Tôi nói: “Những bùa đó là kho báu của nhà chúng ta, biết cách dùng nó thì sẽ có uy lực cực đại, công dụng vô hạn. Nhưng với sức mạnh tu luyện của anh bây giờ thì không được, trên người nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng được ba lá bùa, thế nên nâng cao sức mạnh là điều cần thiết. Khả Nhi cũng như vậy, sức mạnh tu luyện của cậu ấy chỉ có thể nhận được ba lá bùa, dung hợp thần lực phù vào trong cơ thể cô ấy. Như vậy, cô ấy mà nạp được thêm một lá bùa thì sau này làm việc, bọn anh cũng thêm được một phần an toàn.”

“Thần lực phù dung hợp trên người, có thể có được sức mạnh vạn quân...” Cô ấy nhìn tôi: “Vậy đây là thần thông rồi?”

“Nếu như thành công, đó chính là thần thông.” Tôi nói.

Đôi mắt cô ấy sáng bừng: “Vậy nếu như dùng tụ linh trận tu luyện nội công, lấy ngũ lôi trận làm trận cơ sở, thông qua dung hợp các loại bùa, không phải có thể tu luyện ra các loại thần thông rồi sao?”

“Trên lý thuyết là như vậy.” Tôi nói.

“Hiểu rồi...” Cô ấy ngậm ngùi: “Mật thuật của Ngô gia quả là vi diệu...”

“Đúng vậy...” Tôi cũng ngậm ngùi: “Ông nội đã để lại cho chúng ta một kho báu, có thể phát huy hơn nữa thì phải dựa vào chúng ta.”

“Ừm!” Cô ấy hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi: “Ngô Tranh, vậy...em có thể tu luyện không?”, “Em?” Tôi sững lại.

“Vâng.” Cô ấy chân thành nhìn tôi: “Em có thể không?”

Tôi hiểu ra liền bật cười, khẽ nắm lấy tay cô ấy: “Đương nhiên là em có thể, nhưng thiên phú thuật số của em cao hơn, có chỉ tâm quyết thì đủ dùng rồi.”

“Thiên phú thuật số không thể dùng trên pháp thuật à?” Cô ấy hỏi.

“Không phải vậy.” Tôi lắc đầu: “Chỉ là người có thiên phú thuật số cao, thì thân người và thần trí của họ đều vô cùng nhạy cảm, tu luyện pháp thuật có thể cược một được mười, nhưng sự đau khổ và quấy nhiễu mà người đó phải chịu đựng lại gấp mấy lần người thường. Bởi vì thứ mà pháp thuật cần đó là sự tín nhiệm kiên định, đơn thuần và không có cơ thể nhạy cảm như vậy. Thân thể của em quá nhạy cảm, nếu tu luyện với tốc độ nhanh, thì sự đau đớn phải chịu đựng sẽ càng lớn, anh không nỡ...”

“Em không sợ đau.” Cô ấy nhìn tôi: “Em muốn tu luyện ra thần thông, như vậy em thi thoảng cũng có thể cùng anh đi làm việc, được không?”

“Anh không nỡ...” Tôi nhìn cô ấy: “Tiểu Quân, ngoài kia vất vả và nguy hiểm bao nhiêu anh cũng không sợ, nhưng nếu như để em chịu một ít khổ sở, một ít nguy hiểm thì anh đều không nỡ.”

“Em biết anh đối tốt với em.” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng em cũng muốn ở bên anh, cùng anh vào sinh ra tử...anh hiểu chứ?”

Tôi trầm mặc giây lát, rồi mỉm cười với cô ấy: “Mai này chúng ta có con rồi, thì phải làm sao? Em theo anh ra ngoài làm việc, không thể cứ để con trai của chúng ta đến ở nhà bà ngoại được? Em cũng biết cậu của nó như thế nào, em không sợ con chúng ta sẽ học điều xấu à?”

Cô ấy đỏ mặt: “Anh...anh đang nói gì thế...”

“Anh nói không đúng sao?” Tôi buông tay cô ấy ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô ấy: “Bảo bối, anh muốn để em sinh con cho anh, mật thuật của Ngô gia chúng ta phải có người kế thừa...hơn nữa em có gen xinh đẹp, ưu tú như thế này, không sinh em bé, không phải uổng lắm sao?”

“Em sẽ sinh con trai, nhưng em cũng muốn tu luyện.” Cô ấy nhìn tôi chân thành: “Ngô Tranh, tu luyện thuật số thì cảnh giới có cao đi nữa thì cũng không thể bất tử, em muốn tu luyện không phải vì thành tiên mà em chỉ muốn cùng anh, mãi mãi bên anh...được không?”

Mắt tôi đỏ hoe: “Tiểu Quân...”

Đôi mắt cô ấy long lanh nước mắt: “Ngô Tranh, em thực sự muốn học...” Tôi nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi từ từ đỗ xe ở bên đường, thở dài một hơi, quay người ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

“Từ phút giây yêu em, anh liền rối như tơ vò.” Tôi cảm động nói: “Anh biết em có thiên phú thuật số cực cao, em ở bên anh thì nhất định sẽ học thuật số, bây giờ em đã học được thuật số rồi, lại muốn tu luyện thần thông. Em nói xem, em thiên phú tốt như vậy, lỡ như tương lai em tu luyện thành tiên rồi, anh lại là một người phàm, vậy anh phải làm sao?”

Cô ấy buông tôi ra, rồi ôm lấy cổ tôi, ngấn nước mắt chân thành nhìn tôi: “Em hiểu bản thân em mà, thiên phú của anh tốt hơn em rất nhiều, sao em có thể vượt qua anh được chứ? Em chỉ sợ một đời không đủ, muốn mãi mãi bên anh, mãi mãi không chia lìa...”

Tôi ngấn nước mắt, mỉm cười gật đầu: “Được! Về sau anh sẽ dạy em.”

“Ừm!” Cô ấy cũng cười.

Chúng tôi nhìn nhau say đắm, rồi bỗng sà đến ôm hôn nhau.

Bình Luận (0)
Comment