Khả Nhi đau đớn mức gần như tuyệt vọng, cô ấy cố gắng nhịn đau, khóe miệng chảy máu tươi.
Tay của tôi run run, con tim của tôi cũng đang rỉ máu.
Thậm chí tôi còn thấy hơi hối hận, tự hỏi bản thân rằng thực sự có nhất thiết phải làm như vậy không?
Nhưng ngay lập tức, trong đầu tôi vụt qua cảnh tượng cô ấy bị thương trước đây...
Ở hải Mê sơn...
Ở chùa Đạt Nhĩ Ba...
Ở cung Lôi Tiêu...
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, để sau này đỡ bị thương, Khả Nhi nhất định phải trở nên mạnh! Thần không không phải tự nhiên mà có, Khả Nhi của tôi là nữ nhi binh vương, cô ấy rất giỏi, cô ấy có thể trụ được!
Tôi mở mắt, tập trung tinh thần, vừa kiểm soát độ mạnh của kim quang, vừa cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Ý chí của Khả Nhi thật sự rất mạnh, hơn nữa còn kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Cô ấy cố nhịn nỗi đau đớn trong cơ thể, liền một lúc thổ huyết mấy lần, nhưng vẫn kiên quyết không điều động khí ngũ lôi.
Vào lúc này, cô ấy chỉ cần điều động khí ngũ lôi thôi thì có thể làm thuyên giảm nỗi đau trong cơ thể. Nhưng cô ấy ghi nhớ lời tôi, cho dù có đau đến mức sắp mất đi ý thức, nhưng cô ấy có chết cũng giữ được tâm niệm của bản thân, khí ngũ lôi vẫn bình thường trong cơ thể cô ấy, từ đầu chí cuối không động một chút nào.
Cuối cùng, sau khi chịu đau đớn được hai mươi phút, ngũ lôi trận trong cơ thể cô ấy cuối cùng đã được nâng cấp xong.
Tôi cẩn thận từng tí một thu lại kim quang, ngũ lôi trận mới lập tức bắt đầu vận chuyển.
Thân người Khả Nhi kiệt sức, lả vào trong lòng tôi.
Tôi ôm cô ấy, dùng tay lau đi máu ở bên miệng cô ấy, an ủi cô: “Được rồi, được rồi...”
Cô ấy hít thở, yếu ớt nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi...”
“Đừng nói nữa.” Tôi ôm chặt cô ấy: “Nghỉ ngơi một lúc đi, đợi khi trận pháp vận hành trơn chu đã, thì cậu sẽ khỏe lại.”
“Ừ.” Cô ấy yếu ớt gật đầu.
Khí liệt diệm xung quanh từ từ tập trung về phía cô ấy, hình thành một vòng lửa đẹp mắt từ từ xoay chuyển xung quanh hai chúng tôi.
Khả Nhi hít thở từ từ bình thường trở lại, đôi mắt dần dần sáng lên.
Tôi ôm cô ấy một lúc, quan sát kỹ cô ấy, đợi ngũ lôi trận trong cơ thể cô ấy vận chuyển bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hết khó chịu chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
“Ừ!” Cô ấy ngồi dậy, thở dài một hơi: “Tôi không sao rồi!”
“Cậu chịu đau đớn cùng cực, thì mới đạt được thành công khiến người ta kính nể.” Tôi vui mừng nhìn cô ấy: “Khả Nhi, cậu rất giỏi, tôi tự hào về cậu!”
Khả Nhi ngại ngùng mỉm cười: “Cảm ơn thiếu gia!”
“Ngũ lôi trận vừa được nâng cấp xong, bây giờ cậu cần tĩnh tâm ngồi thiền.” Tôi nhìn cô ấy: “Bây giờ không nói nhiều nữa, ngồi thiền đi. Cậu cần ít nhất ngồi thiền năm ngày năm đêm, thì cơ thể của cậu mới có thể hoàn toàn thích ứng được, đến lúc đó tôi có thể dung hợp thần lực phù vào trong cơ thể cậu.”
“Thần lực phù?” Đôi mắt Khả Nhi sáng bừng: “Cậu nói là...”
“Đúng.” Tôi nói: “Đầu tiên nâng cấp ngũ lôi trận, tiếp đó dung hợp thần lực phù, nếu thành công thì sau này cậu sẽ có sức mạnh vạn quân.”
Khả Nhi hưng phấn lắm, gật đầu thật mạnh: “Ừ! Cảm ơn thiếu gia!”
Tôi mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô ấy: “Được rồi, cậu ngồi thiền đi, tôi cũng đi tu luyện đây.”
“Vâng!” Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nhắm mắt lại.
Tôi đứng dậy, cẩn thận từng tí một lùi lại mấy bước.
Vòng lửa liệt diệm lập tức tách ra, tiếp đó lại bắt đầu bảo vệ Khả Nhi.
Tôi lại nhìn cô ấy một lúc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Quân đang đợi tôi ở bên ngoài cửa, thấy tôi đi ra, vội hỏi tôi: “Thế nào rồi?”
“Ngũ lôi trận đã nâng cấp xong rồi.” Tôi nói: “Khả Nhi rất kiên cường, ban đầu anh còn nghĩ phải tốn thời gian lắm nhưng thực tế chỉ cần hơn hai mươi phút là xong.”
“Khả Nhi không sao chứ?” Cô ấy hỏi.
“Không sao.” Tôi nói: “Bây giờ cậu ấy đang nhập tĩnh, tiếp theo cần ngồi thiền liên tục ít nhất là sáu canh giờ.”
Tiểu Quân thở phào: “Em ấy không sao thì tốt.”
“Yên tâm đi.” Tôi khẽ nắm lấy tay cô ấy: “Anh cũng nên đi ngồi thiền đây. Nếu như thuận lợi, có thể sau mấy ngày nữa mớ có thể xuất định. Em không cần lo cho anh, nhưng nhất định phải lưu ý hơn tình hình của Khả Nhi. Nếu như phát hiện cậu ấy có gì đó không ổn thì em phải gọi anh tỉnh ngay lập tức.”
“Vâng.” Cô ấy gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ làm vậy.”
“Ừ.” Tôi khẽ ôm cô ấy, hít một hơi thật sâu, buông cô ấy ra rồi mỉm cười: “Vậy anh đi tu luyện đây!”
Tiểu Quân gật đầu: “Vâng!”
Tôi nhìn cửa phòng khách một cái rồi quay người đi về phía phòng ngủ chính.
Quay về đến phòng ngủ, tôi đóng cửa, cởi giày và lên giường, ngồi thiền trên giường, hai tay tách ra, nhắm mắt lại.